Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

CHIỀU ĐÔNG NHỚ CHA



CHIỀU ĐÔNG NHỚ CHA

 
Cha là núi cả rộng ngời,
Tình cha bát ngát một đời vì con.
Để con nên vóc, lớn khôn,
Cha cam vất vả, vùi chôn nhọc nhằn.
Sương pha, gió buốt khô cằn,
Môi tươi cha giữ, không hằn nét than.
Chữ hiếu con giữ tâm can,
Chưa lần trả được, bởi quan gạo tiền.
Tóc pha sương vẫn muộn phiền,
Nợ cơm áo đóng khung viền quanh năm.
Cha ôm bệnh tử,  lặng tăm,
Cho con mãi giữ xa xăm nụ cười,
Tưởng hoài thanh thản giữa trời,
Đến khi ngoảnh lại, cha rời thế nhân!
Rộn trong từng tiếng chuông ngân,
Hình như nhè nhẹ bước chân cha về.
Tim con rung nhịp não nề,
Cha ơi thôi hết, tên đề chia ly.
Tiễn cha xuống mộ, còn chi…
Rưng rưng con nhỏ ướt mi lệ sầu.
Cha giờ khuất bóng giang đầu,
Chiều nay Đông đến xám mầu giá băng .
Lung linh ánh mắt khói giăng,
Nụ cười xa vắng có chăng nét buồn.
Cha ngồi trong ảnh không hồn,
Nét bao dung tỏa chập chờn thiết tha.
Nhìn mây trắng lướt trôi xa,
Lòng con ray rứt nhớ Cha nghẹn ngào.


NG. Thu Tâm

 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét