TẤM LÒNG NHÂN ÁI
Nhân ngày Quân Lực VNCH sắp đến, xin gởi lên đây câu chuyện về một người được gọi là bạn vai người chị mà chúng tôi luôn thương yêu với cả sự trân trọng và kính mến.
Tôi quen chị một dịp tình cờ khi đến thăm viếng nhà vợ chồng người bạn ở Saigon. Trong tình cảm anh em Quân đội tuy không cùng binh chủng hay đơn vị, câu chuyện giữa chúng tôi thật thân tình và ấm cúng. Tôi nghe mọi người gọi tên chị là L... Chị là một Nữ Quân Nhân thuộc Sư Đoàn 5 Không Quân VNCH. Như tất cả các Sĩ Quan quân đội khác chị cũng bị bắt đi tù “cải tạo” khi Quân miền Bắc vào thôn chiếm miền Nam Việt Nam. Qua mấy năm gian truân khổ cực trong các trại tù, chịu đựng sự đầy ải của những kẻ dốt nát vô nhân tính lấy sự căm thù làm cứu cánh nuôi sống chế độ, chị đã xuống sức rất nhiều. Cuối cùng chị cũng được thả ra để trở về với thân thể xơ xác và cuộc sống tơi tả, tuy thế nghị lực của chị thì vẫn tràn đầy.
Chị làm đủ nghề để kiếm sống, Saigon năm ấy đã thay đổi hoàn toàn sau khi của cải người dân bị cú lừa “Đổi tiền” và “Kiểm kê tài sản” mất trắng. Không khí sinh động, vui tươi của thủ đô miền Nam đã biến mất, sự phồn vinh trở thành nghèo nàn lạc hậu khiến cho cuộc sống dân miền Nam trở nên thê thảm bởi sự cai trị yếu kém và tham lam của những kẻ cướp chính quyền, mặc dù chỉ mới sau 5 năm. Đã vậy, trên nét mặt mọi người đều hằn lên nỗi âu lo, sợ sệt do luật “Ngũ gia liên báo”. Cộng sản đã thành công khi sắp đặt năm nhà kề cận có nhiệm vụ rình mò lẫn nhau và “báo cáo” lên bọn Công an. Thịt một con gà hay vịt nuôi trong nhà cũng bị dòm ngó hoặc đưa ra khu phố “Kiểm Điểm”, thậm chí ăn chén cơm trắng cũng bị hạch tội, vì còn mang tư tưởng “Tiểu Tư Sản”. Ai nấy tất bật vì cuộc sống trong thầm lặng, lén lút mặc dù mình không hề làm điều gì phạm pháp.
Biết không thể sống nổi với chế độ ngược ngạo này, chị tìm đường ra đi. Sau mấy lần vượt biên, chị đã hoàn thành ước vọng khi thoát khỏi ngôi nhà tù lớn đầy rẫy bất công và nguy hiểm cho những người thuộc phe đối nghịch với Cộng sản. Chị bơ vơ nơi xứ người vừa làm việc mưu sinh vừa chăm sóc cô con gái nhỏ. Một thời gian sau khi cuộc sống đã bớt vất vả, chị trở về Việt Nam vài tuần lễ rồi lại ra đi. Tôi được gặp chị trong lần trở về thứ bao nhiêu không rõ, gặp và yêu mến vô cùng vì tư thái trang nhã và nụ cười hiền hòa với cách nói chuyện có duyên trong chất giọng miền Nam ngọt ngào chân chất.
Không giống như những kẻ “áo gấm về làng” để khoe khoang hay vì nhu cầu ăn chơi. Không chút kiểu cách điệu đàng, chị nhẹ nhàng trong chiếc áo bà ba mộc mạc, trên vai khoác chiếc túi bằng vải màu nâu sậm. Chị luôn sốt sắng hỏi thăm xem ai biết về những anh em có hoàn cảnh khó khăn, nhất là các chiến hữu, đồng đội của chị. Chúng tôi đã may mắn được tháp tùng chị đi đến một vài nơi, và xúc động đến rơi nước mắt khi từ trong chiếc túi vải kia chị lấy ra một cọc tiền đã buộc sẵn gọn gàng đưa cho gia chủ. Cứ từng người như thế, đến cuối ngày thì chiếc túi đã lép kẹp và chị trở về với nụ cười sung sướng trên môi. Hành trình ngày kế tiếp của chị lại được tiếp tục qua hướng khác cho đến khi chị lên máy bay trở về Mỹ với công việc thường nhật…
Hóa ra, thay vì giành dụm để lo cho tương lai hai mẹ con được khá hơn, chị lại sử dụng cả phân nửa số tiền kiếm được bằng mồ hôi cho mục đích giúp đỡ mọi người. Những chuyến đi về của chị thật đặc biệt, tuy âm thầm nhưng đã cứu giúp được phần nào một số gia đình cùng khổ, gieo được niềm hy vọng cho biết bao tâm hồn khô cằn u uất đang trong tình trạng bi đát cùng cực. Ngoài ra, trong chương trình của chị còn dự tính đến việc hy sinh cả đứa con gái xinh đẹp để cứu giúp một gia đình người thuộc cấp ngày xưa của chị. Tuy nhiên công việc đang tiến triển thì có sự không hay xảy ra bất ngờ nên chưa thực hiện được. Những việc làm tưởng rằng đơn giản nhưng chắc khó có mấy ai có thể hy sinh như thế, nhất là ở hoàn cảnh như chị. Chỉ trong một lần được tiếp xúc với chị thôi, chúng tôi đã cảm nhận được tấm lòng nhân ái bao la ẩn trong dáng dấp giản dị thật thà.
Từ đầu thập niên 1990 đến nay, không biết đã có bao nhiêu gia đình được chia sẻ ân huệ của chị rồi? Ai còn nhớ và ai đã quên? Mặc dù chị không hề để ý hay nhớ đến những gì mình đã cho ra. Hơn 30 năm qua, sức khỏe chị bây giờ đã không còn được như xưa nữa rồi, tuổi đời khá cao và đời sống vất vả thời gian dài đã không cho phép chị tiếp tục nổi những chuyến đi về vì tha nhân. Đời người làm sao tránh khỏi bánh xe luân hồi của tạo hóa, tôi thương chị không bằng sự trân kính. Đối với tôi, một người chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa như chị xứng đáng được nhận tấm huy chương danh dự và cao quý nhất.
Đó
là huy chương giành cho một tâm hồn cao thượng và tấm lòng nhân ái vô cùng hiếm
hoi trong một thời đại kim tiền.
Nhã
Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét