PHỐ VẮNG AI RỒI
Phố đã vắng
từ khi anh cất bước
Để u hoài
một bóng cũ cô liêu
Chiều
lang thang tìm nẻo đường thuở trước
Nghe lạc loài trên lối nhỏ... chân xiêu
Lá đỏ màu
đưa em vào kỷ niệm
Thu năm
nao lặng lẽ bước sau người
Gió lây lất
lạnh tê nhưng giấu diếm
Sợ anh buồn,
em ngơ ngẩn cố cười...
Căn bệnh trầm
kha vẫn hoài quấy nhiễu
Giấc ngủ không
tròn quặn thắt cơn đau
Người quằn
quại, kẻ chết dần dáng liễu
Ba năm trời
nước mắt chắc đầy thau!
Rồi anh
đi, để khung trời hiu quạnh
Lại riêng
em bóng lẻ lối đi về
Mưa Thu
sao cứ nhỏ hoài không tạnh
Dìm em
trong một bể nước u mê...
Nơi
phương trời anh xin đừng lo lắng
Đừng chờ
em anh nhé, tựa năm xưa
Vì tương
lai các con, em phải gắng
Đến một
mai ...ta hạnh phúc không thừa!
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét