CÓ AI BIẾT TUI LÀ AI
KHÔNG?
Hôm qua tốt ngày em đi
dạo phố
Mặt che, mũi bịt trông
ngố làm sao
Đầu phải nhờ mũ chắn nắng trên cao
Mắt bạc thếch giấu trong màu kiếng đậm.
Gió vẫn nhởn nhơ lướt
qua chầm chậm
Hơi lạnh chen ngang kẽ lá
hàng cây
Phố buồn tênh, xe núp
bóng mát đầy
Trong thinh lặng bỗng thấy mình ngơ ngác
Mùa Hạ này không ve sầu xao xác
Mùa Hạ này không ve sầu xao xác
Vui
ngoài trời chỉ lác đác người chơi
Bởi
cô Vy đã hạ cố nơi nơi
Sau
mấy tháng, lại nghe thêm lệnh “ẩn”
Kể
cũng lạ! Em đột nhiên lẩn thẩn
Corona
có cảm tính không chừng
Đang
hoành hành, sao biết tự dừng
Trốn
một góc để đòi quyền lên tiếng?
Blacks
live Matter, giang hồ tứ chiếng
Cướp
phá, đốt nhà, tự trị nổi lên
Dân
kêu la, bọn Dân chủ lặng yên
Chính
nhà mình bị, chúng liền than thở.
Đạo
diễn tồi, vở kịch hay thành dở
Thánh
tội nhân, màn quỳ bái đã qua
Dân
võ trang, đánh trả Antifa
Lũ
ô hợp cũng lui về trong xó.
Kẻ
hùa hôi của, tội danh còn đó
Xã
hội trở về cuộc sống bình yên
Tưởng
toàn dân đã hết nạn, đột nhiên
Cô
Vy ấy lại hiện thân hù dọa.
Cuộc
đời này còn bao nhiêu chuyện lạ
Chắc
hỏi thăm các chủ tịt tả khuynh
Hại
bao người không ai biết được mình
Cứ bịt mặt như Ninza, thật khổ!
Cứ bịt mặt như Ninza, thật khổ!
Nhã
Giang Thu Tâm