SÀIGÒN CỦA TÔI
Sài Gòn ơi! một thời nào dĩ vãng
Ai có thấy mình thấp thoáng đâu đây?
Những cặp tình nhân đôi má căng đầy
Chở nhau đi giữa Sài gòn nắng đổ.
Chiếc xe Vespa, nay đà lùi chỗ
Xích lô bình dân cũng đã không còn
Người thuở xưa mang thâm thúy tâm hồn
Cuộc sống bình dị mà đầy nhân bản
Khác biệt ngày nay, khoe khoang, hung hãn
Tệ nạn lan tràn, ngày một tăng lên..!!!
Sài Gòn xưa, đường phố đã đổi tên
Ai có thấy mình thấp thoáng đâu đây?
Những cặp tình nhân đôi má căng đầy
Chở nhau đi giữa Sài gòn nắng đổ.
Chiếc xe Vespa, nay đà lùi chỗ
Xích lô bình dân cũng đã không còn
Người thuở xưa mang thâm thúy tâm hồn
Cuộc sống bình dị mà đầy nhân bản
Khác biệt ngày nay, khoe khoang, hung hãn
Tệ nạn lan tràn, ngày một tăng lên..!!!
Sài Gòn xưa, đường phố đã đổi tên
Tưởng đem lại điều
mới nào tuyệt diệu!
Bốn mấy năm vẫn bên tai một điệu
Dân thuộc lòng những sáo ngữ điêu ngoa!
“Hòn Ngọc Viễn Đông” ngày đó đã xa
Nhưng còn mãi
trong tim tôi và bạn
Hoài vọng nào cũng trong tầm giới hạn
Biết, nhưng sao lòng vẫn cứ rưng rưng
Cười nửa miệng, và mong ước ngập ngừng
Sài Gòn hỡi bao giờ tôi gặp lại!
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét