BIỂN CHIỀU GIÓ LỘNG
Chợt một ngày
tôi thành người khách lạ
Giữa đất trời,
biển lớn rộng mênh mang
Cả đại dương ồn
tiếng dội âm vang
Nghe lạc phím
cung đàn trong tâm trí
Mặt nước xanh,
long lanh như ngọc quý
Sóng vẫy vùng
uốn lượn, nối đuôi nhau
Đàn Hải Âu thinh
lặng, đứng nghiêng đầu
trên cát trắng,
bức tranh thơ diễm tuyệt
Tôi đứng đó hồn
trôi xa biền biệt
Phía bên kia
có phải đó bến bờ?
Trời bao la
giữa mây nước mịt mờ
Lòng rộng mở,
thấy đời đáng yêu quá!
Tôi ngửa mặt
đón nắng về hong má.
Gió lộng đùa vò
rối cả tóc mây
Biển ồn ào,
sóng vẫn vỗ ngất ngây
Tôi lữ khách chôn
chặt chân, mê mẩn…
Nhã Giang Thu
Tâm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét