Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

TÔI VẪN YÊU



TÔI VẪN YÊU

 
Tôi trót sinh ra trong mùa ly loạn
Từ thơ ngây sắc áo lính quen dần .
Hình bóng cha bên hành trang súng đạn,
Câu đầu tiên học nói :… “Bố hành quân “.   

Tôi lớn lên không mơ màng thiếu nữ ,
Bởi dập dồn những dấu tích thương đau.
Màu khăn tang quẩn quanh từng con chữ,  
Đời cô nhi, ai sắp sẵn cung sầu !

Tôi lỡ thấy vô vàn hình ảnh lạ
Lửa chiến tranh nhảy múa điệu phũ phàng.
Mậu Thân qua, nỗi đau còn hằn dạ
Hè Bảy Hai, cho sầu não thêm trang !

Tôi đã thấy, cả đất trời như vỡ
Nước mắt nào còn đủ để khóc ai?
Cả trời Nam oằn mình cơn nghẹt thở
Dưới mưa tanh, thân xác hóa sần chai…


Tôi vẫn gắng mà nghe hồn gượng gạo
Như kiếp người phải trải nốt bể dâu
Dựng thương đau: vốn trò chơi con tạo
Kiếp rong rêu đành tê tái sắc mầu !

Tôi rời xa mấy mươi năm, nơi cũ
Tưởng không gian làm quên lãng đoạn trường           
Thu nơi đâu … lá vẫn buồn héo rũ,
Quê nhà tôi vẫn nhàu nát tang thương !

Tôi vẫn yêu con đường xưa thân ái,
Giấc mơ về làm dịu mát tâm tư.
Tạo hóa gây chi quá nhiều ngang trái
Thượng Đế ơi! Hãy ngó xuống nhân từ .


Nhã Giang Thu Tâm
Tháng Mười 2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét