Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

ỐC NHỎ TRONG TÔI




ỐC NHỎ TRONG TÔI

Đã lâu lắm tôi, giòng sông nước rỗng,
Trôi tuột xa theo cỏ lá rong rêu.
Bóng thời gian dần phai mờ tuổi mộng,
Hoàng hôn đi bạc phếch mắt đăm chiêu...
Từ xa lắc tôi nhặt về con ốc,
Bãi cát xinh một chiều nắng hôm nào.
Đem ấp ủ cố thổi vào nhựa sống,
Bao nhọc nhằn ốc nhỏ vẫn xanh xao.
Dáng bơ vơ, ốc nằm trên cát bỏng
Tự bao giờ ốc đã xác xơ thân
Tôi nâng niu, nghe lòng mình lạc lõng,
Trong tay tôi, ốc cúi mặt ngại ngần !
Ốc, ngàn năm đứa con yêu của biển
Sóng đẩy đưa là nhịp sống nuôi đời .
Vầng trăng kia cũng từ không gian đến,
Núi liền sông làm sao xẻ, ngăn đôi !
Thuyền với biển một đời keo gắn bó
Như mây trời chẳng thể dứt không trung.
Đại dương chết khi thiếu ngàn sóng vỗ,
Gió, mưa luôn là liên kết thủy chung.
Tôi thích đi, một mình rời phố cũ,
Tìm về nơi không huyên náo người qua.
Cùng biển đêm bên muôn ngàn tinh tú,
Để tìm ra nỗi đồng cảm, nhớ nhà...
Nhã Giang Thu Tâm

 
 


 
 
 


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét