Bao nhiêu ngày tháng phôi pha,
Mấy mươi mùa đã chia xa chúng mình
Người đi thoáng đã thình lình
Hai mươi năm lẻ ngắm hình tìm quên
Chiều nay lòng bỗng gọi tên
Đâu hay tháng Bảy tự nhiên lại về
Ngoài kia náng đẹp tràn trề
Sao trong tất dạ một bề bi ai
Từ trong huơng khói nhạt phai
Lung linh ánh mắt u hoài xa xăm
Hạ lùa băng giá lạnh căm
Phải anh từ chốn ngàn năm đến tìm
Tưởng như bóng sắc im lìm
Bờ môi mấp máy ẩn chìm lời thương
Hai mươi năm đã tơ vương
Người đi cũng đã thành sương khói mờ
Nửa đời cam phận hững hờ
Hồn treo lơ lửng mỏng tờ hồng nhan
Nợ duyên là thoáng hợp tan
Mây bay gió thoảng, thế gian lẽ thường
Dặn lòng, lòng đã tỏ tường
Từ lâu thôi đã con đường phân ly
Buông tay thanh thản người đi
Nơi phương trời ấy huyền vi an bình
Thả trôi đi nhé chữ tình
Từ nay thôi nhé, duyên mình liệm sâu...
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét