Thứ Tư, 11 tháng 5, 2022

KHÓC ANH TÔI!

 



  • KHÓC ANH TÔI!

Anh ra đi một ngày buồn năm ấy,
Trời Saigon mưa đổ, giọt nghiêng nghiêng
Mắt nhắm nghiền khép kín nỗi niềm riêng
Chỉ còn lại nụ cười duyên phảng phất...
Ý chí anh đã từng cao chất ngất
Mộng tương lai luôn cháy bỏng tim hồng.
Ôm tình yêu đầy sức sống ngọt nồng,
Người trai trẻ vào đời trong hăm hở.
Định mệnh buồn theo nhau làm trăn trở,
Rời giảng đường, anh dìu dắt đàn em.
Đám con mồ côi, cuộc sống lem nhem,
Lối bươn chải dìm anh trong ngõ hẹp.
Bỏ tất cả vùng tương lai cao đẹp,
Ngày quê hương tăm tối giết bao người.
Bức tranh tang thương nhức nhối, không lời,
Chặt đứt hết tài hoa không thương tiếc!
Vóc dáng thư sinh, một đời đơn chiếc,
Số phận trêu đùa, sự nghiệp chơ vơ...
Bỗng trở thành bất đắc chí, ngẩn ngơ
Anh tôi đã thẫn thờ đời đảo ngược...
Anh lặng thinh trước đua chen, mất được,
Lầm lũi làm người thua cuộc sống còn.
Cố gắng sao cho trách nhiệm vuông tròn,
Đành chôn giấu muôn vạn niềm u uất!
Không đưa tiễn được ngày anh tôi mất,
Nên nghẹn ngào nỗi day dứt, niềm thương.
Từng giỗ anh, trong giấc muộn đêm sương,
Rơi nước mắt khóc người anh yêu kính!
Nhã Giang Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét