Thứ Ba, 24 tháng 5, 2022

NẮNG LÊN RỒI.

 


 
NẮNG LÊN RỒI.

Có trải quá bão tố,
Mới quý ngày bình yên.
Trầm mình trong gian khổ,
Mới thấy đời thần tiên.
 
Giũa khung trời lồng lộng
Mây tim tím tầng trên,
Làn gió vui nhảy nhót,
Cuốn trôi hết ưu phiền.
 
Nắng nghiêng mình han hỏi,
Cây soi bóng dịu hiền.
Hoa trên cành nhún nhẩy
Đùa theo gió hồn nhiên.
 
Bước dài trên hè phố,
Bỗng thấy mình ngủ quên.
Giấc mơ nào mới ngộ,
Cho phiêu lãng tuổi tên...
 
Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Hai, 16 tháng 5, 2022

NẾU

 


NẾU
Nếu một ngày kia thiếu mặt trời.
Liệu hoa còn nở, sắc còn tươi?
Chiều xuống âm thầm buồn ngơ ngác,
Gió sẽ thôi còn đến lả lơi...
Nếu một ngày kia thiếu mặt trời,
Đời thôi sức sống, nắng thôi lơi.
Ngàn cây nội cỏ còn xanh mát?
Người sẽ quên dần phút thảnh thơi!
Nếu một ngày kia thiếu mặt trời,
Loài người chắc sẽ sống cầm hơi.
Ánh đèn chỉ giúp đời soi lối
Khí Oxyzen chắc để ... chơi!
Nếu một ngày kia thiếu mặt trời,
Còn ai tìm bãi biển nằm phơi?
Vitamin sẽ chọn D trước,
Bào chế tha hồ, chẳng nghỉ ngơi...
Nhã Giang Thu Tâm.


Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2022

CON MUỐN GỌI HOÀI TIẾNG MẸ ƠI!

 


CON MUỐN GỌI HOÀI TIẾNG MẸ ƠI!
 
 
Đêm vắng nhẹ nhàng chiếc lá rơi,
Âm thầm như âm thoại không lời.
Ngoài hiên tiếng gió đưa xào xạc,
Có phải mẹ về thăm, Mẹ ơi!
 
Cứ mỗi tháng Năm đợt giỗ về,
Lòng buồn se thắt giữa cơn mê
Làm sao đổi ngược thời gian được,
Cho chẳng bao giờ xa chốn quê!
 
Ba mấy năm rồi có ngắn đâu,
Hồn con vẫn mãi đậm câu sầu.
Mẹ đi ngày ấy, là miên viễn,
Còn lại ánh buồn đôi mắt nâu!
 
Mẹ đã ngồi xâu những chuỗi buồn
Gom từng giọt lệ nửa đêm tuôn.
Dệt thành tấm lưới che nhan sắc,
Giấu chặt nỗi niềm trong đáy khuôn...
 
Con nhớ vòng tay của mẹ yêu,
Dẫu đời đưa đẩy lắm đăm chiêu.
Vẫn một nơi tìm là bóng mẹ,
Sưởi ấm tim con giữa bóng chiều.
 
Mẹ đã từ lâu thoát cảnh đời.
An yên, thanh thản, muộn phiền rơi.
Trước bàn thờ Mẹ, con cầu nguyện  
Xin được gọi hoài tiếng Mẹ ơi!
 
 
Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Tư, 11 tháng 5, 2022

KHÓC ANH TÔI!

 



  • KHÓC ANH TÔI!

Anh ra đi một ngày buồn năm ấy,
Trời Saigon mưa đổ, giọt nghiêng nghiêng
Mắt nhắm nghiền khép kín nỗi niềm riêng
Chỉ còn lại nụ cười duyên phảng phất...
Ý chí anh đã từng cao chất ngất
Mộng tương lai luôn cháy bỏng tim hồng.
Ôm tình yêu đầy sức sống ngọt nồng,
Người trai trẻ vào đời trong hăm hở.
Định mệnh buồn theo nhau làm trăn trở,
Rời giảng đường, anh dìu dắt đàn em.
Đám con mồ côi, cuộc sống lem nhem,
Lối bươn chải dìm anh trong ngõ hẹp.
Bỏ tất cả vùng tương lai cao đẹp,
Ngày quê hương tăm tối giết bao người.
Bức tranh tang thương nhức nhối, không lời,
Chặt đứt hết tài hoa không thương tiếc!
Vóc dáng thư sinh, một đời đơn chiếc,
Số phận trêu đùa, sự nghiệp chơ vơ...
Bỗng trở thành bất đắc chí, ngẩn ngơ
Anh tôi đã thẫn thờ đời đảo ngược...
Anh lặng thinh trước đua chen, mất được,
Lầm lũi làm người thua cuộc sống còn.
Cố gắng sao cho trách nhiệm vuông tròn,
Đành chôn giấu muôn vạn niềm u uất!
Không đưa tiễn được ngày anh tôi mất,
Nên nghẹn ngào nỗi day dứt, niềm thương.
Từng giỗ anh, trong giấc muộn đêm sương,
Rơi nước mắt khóc người anh yêu kính!
Nhã Giang Thu Tâm