Biển năm ấy
bây giờ còn xanh thẳm
Mỗi chiều
về sóng vẫn vỗ đuổi nhau
Bờ cát dài
mịn ướt vẫn trắng phau
Và nắng có
nồng nàn soi đáy nước?
Tôi nhớ
quá ngày rong chơi khi trước
Hèsang rồi
mong ngóng phút giây này
Tìm biển
sóng trong nỗi mải mê say
Nghe tâm
khảm niềm bình an hạnh phúc
Chuỗi ngày
xanh cũng rộn ràng đôi lúc
Giòng thời
gian biến đổi tự khi nao
Cuộc đời
qua là từng chuỗi xôn xao
Để biển rộng
bỗng một ngày chiếm ngự
Ngồi ngước
mặt bên bờ nghe tình tự
Lời gió
ru êm ả cả muôn trùng
Âm thanh
sóng vượt qua khắp không trung
Đưa nhè
nhẹ hồn tôi đi xa lắm
Đã nhiều
khi tâm tư chợt chìm đắm
Bước lãng
du ngược cả quãng thời gian
Bao suy tư,
phiền muộn bỗng hòa tan
Chỉ còn
biển, và tôi đang hòa nhập
Từ xa xôi
nhớ về nghe tim đập
Nhịp bồi
hồi tiếng gọi.. nhớ vô vàn
Cung trầm
bổng sao da diết tiếng đàn
Làm nhung
nhớ trở thành viên thuốc đắng