Thứ Hai, 25 tháng 5, 2020

BIỂN NHỚ.


BIỂN ... NHỚ 

Biển năm ấy bây giờ còn xanh thẳm

Mỗi chiều về sóng vẫn vỗ đuổi nhau

Bờ cát dài mịn ướt vẫn trắng phau

Và nắng có nồng nàn soi đáy nước?

Tôi nhớ quá ngày rong chơi khi trước

Hèsang rồi mong ngóng phút giây này

Tìm biển sóng trong nỗi mải mê say

Nghe tâm khảm niềm bình an hạnh phúc

Chuỗi ngày xanh cũng rộn ràng đôi lúc

Giòng thời gian biến đổi tự khi nao

Cuộc đời qua là từng chuỗi xôn xao

Để biển rộng bỗng một ngày chiếm ngự

Ngồi ngước mặt bên bờ nghe tình tự

Lời gió ru êm ả cả muôn trùng

Âm thanh sóng vượt qua khắp không trung

Đưa nhè nhẹ hồn tôi đi xa lắm

Đã nhiều khi tâm tư chợt chìm đắm

Bước lãng du ngược cả quãng thời gian

Bao suy tư, phiền muộn bỗng hòa tan

Chỉ còn biển, và tôi đang hòa nhập

Từ xa xôi nhớ về  nghe tim đập

Nhịp bồi hồi tiếng gọi.. nhớ vô vàn

Cung trầm bổng sao da diết tiếng đàn

Làm nhung nhớ trở thành viên thuốc đắng

CHIẾN SĨ TRẬN VONG



CHIẾN SĨ TRẬN VONG.
"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ niên hồi" (Vương Hàn)
Ngậm ngùi viết những vần thơ điếu
Với giọt lệ nồng đẫm mắt tôi.
Ngày Chiến Sĩ trận Vong thứ mấy
Sao lòng tôi còn vấy màu tang
Ảnh hình vẫn lật từng trang
Xót thương người đã mênh mang xa vời.
Tiếc bao năm sống đời kiêu dũng
Thân dọc ngang xuống vũng đổ non
Mẹ già chờ đợi héo hon
Ngày đêm mong đợi bóng con trở về
Người đã bận lời thề đất nước
Quên tình riêng sau trước, đường quê
Đông về đón tết sơn khê
Hè qua nắng cháy mải mê diệt thù
Thời chiến tranh mịt mù lửa đạn
Trót dấn thân chai sạn gió sương
Chút tình đôi lứa còn vương
Đành thôi giữ kín niềm thương, đợi ngày
Đời lính chiến dạn dày khói súng
Chuyện hy sinh rẻ rúng, xem thường
Ngày đêm mài miệt chiến trường
Mỉm cười ngã xuống, vẽ đường từ ly
Dẫu thân xác có khi phiêu bạt
Tưởng vọng anh ngào ngạt khói nhang
Tên anh sử sách đầy trang
Danh anh vẫn sáng, tiếng vang muôn đời.
Nhã Giang Thu Tâm


Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2020

HOA TÍM MÙA XƯA.



HOA TÍM MÙA XƯA.

Hoa tím mùa xưa lại nở rồi
Chiều nay thơ thẩn một mình tôi
Gió vờn mái tóc dài ngơ ngác
Nghe tiếng thở dài bỗng nặng môi

Một mùa Xuân nữa sắp đi qua
Mùa cũ nghẹn ngào xa thật xa
Người cũ miệt mài trong trí tưởng
Thầm lặng chờ tôi dưới nắng tà.

Hoa tím mãi đậm đà sắc hương
Như từng kỷ niệm vẫn còn đương
Nhói đau từng phút giây thờ thẫn
Để thấy bàn chân mòn mỏi đường

Tôi vẫn một màu yêu thủy chung
Nét buồn trong tím đẹp không cùng
Tím soi nhuộm cả từng tia mắt
Và tím muôn đời nỗi nhớ nhung...

Nhã Giang Thu Tâm.


Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

QUỐC HẬN NÀO NGUÔI



QUỐC HẬN NÀO NGUÔI

Em ngồi cúi mặt rã rời
Khóc Quê hương mất, khóc đời khổ đau
Từ đây cho đến mai sau
Tháng Tư là dịp nhắc nhau nỗi sầu
Miền Nam từ đó nhuộm mầu
Giặc về mang mối cơ cầu, trái ngang
Miền Nam phủ kín màu tang
Trắng miền đất đẹp, máu loang thanh bình
Anh đền nợ nước, trọn tình
Giận quân cướp nước cho mình chia xa!
Anh ơi, sương lạnh tím da
Áo tang em mặc xót xa nhớ người
Vòng tay ngày ấy xa vời
Tình anh em nguyện một trời riêng mang
Ba mươi, cuối tháng Tư sang
Bốn lăm năm, liệu dở dang còn dài?
Em chờ đợi đến mệt nhoài
Ngày nao giặc cạn, hoa cài tim côi
Giọt lệ em vẫn mình thôi
Mong anh ở chốn xa xôi an bình.

Nhã Giang Thu Tâm