Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

THIÊN ĐÀNG NƠI HẠ GIỚI





THIÊN ĐÀNG NƠI HẠ GIỚI 

Nét đẹp thiên nhiên thật tuyệt vời
Ngôi vườn thần thoại trải muôn nơi 

Ngàn hoa lộng lẫy khoe nhan sắc  
Cây cỏ ngọt ngào tỏa nét tươi
Sừng sững núi đồi phơi nắng sớm
Dịu dàng mây nước đón chiều rơi
Tung tăng cá nhảy mừng đôi lứa
Hạnh phúc đơn sơ giữa cuộc đời 

Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Năm, 23 tháng 5, 2019

BÂNG KHUÂNG




BÂNG KHUÂNG

Cây bao niên đại cây già
Người bao nhiêu tuổi bóng tà phủ quanh?
Cây trơ trơ ẩn rừng xanh
Người nơi phố thị mong manh nụ buồn
Suối in dòng chảy dập dồn
Bao giờ nước đổi cội nguồn thâm sâu
Lá rơi lá biết về đâu
Người trong chốn cũ bể dâu ngỡ ngàng
Loanh quanh giữa cảnh hôn hoàng
Bâng khuâng tìm giọt nắng vàng hỏi thăm
Ánh dương dần khuất xa xăm
Chỉ riêng làn gió về thăm, xạc xào
Uyên ương cất tiếng ngọt ngào
Chiều đi lặng lẽ đón chào ngày qua
Sương về tê buốt làn da
Bỗng nhiên chợt thấy mình ta với trời...

Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

KIẾP NGƯỜI




KIẾP NGƯỜI

Tạo hóa vốn sinh ra kiếp người
Đã bày cho đủ mọi cuộc chơi
Khổ đau chen lẫn niềm sung sướng
Hạnh phúc đi kèm với lệ rơi!

Vô tư được có bao nhiêu lâu
Còn lại trầm luân muôn nỗi sầu
Bươn chải, ngược xuôi vì cuộc sống
Gia đình, trách nhiệm phải tròn câu

Thành tựu, con bay khắp mọi phương
Thân già lặn lội bởi tình thương
Ốm đau vò võ thân cò mỏng
Ngẩng mặt kiêu đời, mặc gió sương

Cho dù bênh hoạn có phiền ta
Nhoẻn miệng trông lên, ngạo bóng tà
Sinh lão mấy ai mà thoát khỏi
Một mai đến tử có bao xa

Ta đã gần đi đến cuối đời
Xá gì con tạo có trêu ngươi
Mảnh mai tựa trúc trong cơn bão
Bình thản vươn cao thách đố trời...


Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Ba, 14 tháng 5, 2019

CÓ MỘT LOÀI HOA




CÓ MỘT LOÀI HOA

Biển vắng dạt dào lớp sóng đua
Hoàng hôn thanh tịnh, gió vui đùa
Nhạt nhòa bóng xế, mây soi nước
Vài cánh Hải âu mải thắng thua

Ngơ ngẩn dừng chân giữa núi đồi
Chợt nghe xao xuyến đến cho môi
Ven bờ dốc thoải, ngàn hoa nở
Vàng ngát khung trời, hạnh phúc thôi!

Nho nhỏ dịu dàng, nghiêng dáng thanh
Cành vươn che lấp vẻ mong manh
Hoa không nhan sắc không hương tỏa
Chen chúc xác xơ cả lá cành

Hoa không cao quý, chẳng kiêu sa
Với nét đơn sơ mộc mạc mà
Quyến rũ hồn tôi, chiều níu gọi
Bàn chân lưu luyến ngại rời xa

Tôi đặt tên em “hoa dại” nha!
Để không trộn lẫn những loài hoa
Chợ đời xao xác người mua bán
Bởi chỉ riêng em, nét thật thà…


Nhã Giang Thu Tâm

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2019

BIỂN HÁT



BIỂN HÁT

Chiều nay biển hát điệu êm
Âm thầm sóng vỗ bên thềm dốc nghiêng
Lạc vào một cõi riêng riêng
Để nghe xa vắng cồng chiêng gọi mời
Gió lên hòa khúc ru hời
Ghẹo nàng sơn nữ giữa trời thênh thang
Hoa vàng tươi thắm điểm trang
Mây xanh cỏ biếc đồi hoang tự tình
Nắng đâu trốn biệt bóng hình
Chim muông bỏ lại ta mình bơ vơ
Quay lưng che nét ngẩn ngơ
Tóc bay rối dệt bài thơ ngại ngùng
Hoàng hôn từ cõi muôn trùng
Đang về len lén phủ vùng không gian
Bước mau sợ ánh dương tan
Biển như hờn dỗi giận lan thủy triều
Bước đi nhắn lại đôi điều
Vấn vương xin giữ buổi chiều Xuân nay…

Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2019

XUÂN TƯƠI




XUÂN TƯƠI

Bước lang thang hòa mình trong giấc sớm
Nghe tâm tư hớn hở điệu thanh bình
Sương long lanh trên nụ hoa mới chớm
Đang ngủ quên hay đợi ánh bình minh!

Trời mênh mông và lòng ta xao xuyến
Chút an vui thanh thản chốn này đây
Cây với cảnh chiêu hồn ta quyến luyến
Tâm lâng lâng quên hết chuyện vơi đầy

Xuân đậm nét phủ màn hoa nở rực  
Khoe môi xinh cười chúm chím trêu người
Cánh êm mượt cho lòng ta thổn thức
Nhịp chân vui theo hướng vẫy lả lơi

Muôn sắc xinh rạng ngời xen khóm lá
Ướp hương đêm tươi mát cả không gian
Tay lướt nhẹ trên vòm cây, yêu quá
Hình như đang có sức sống vừa lan

Cành nghiêng chao theo gió Xuân đưa đẩy  
Chim chóc mừng hót rộn rã bên tai.
Tình thiên nhiên mang hồn ta thức dậy
Để quay đi còn vương vấn, thương hoài...

Nhã Giang Thu Tâm

XUÂN ĐẾN RỒI SAO!




XUÂN ĐẾN RỒI SAO

Xuân đến rồi sao, để lá hoa
Cỏ cây xanh ngát khắp gần xa
Gió còn thoang thoảng se se lạnh
Muôn sắc hoa tươi đẹp mặn mà

Dạo bước giữa ngàn bông ngát hương
Bâng khuâng như lạc cõi nghê thường
Nâng niu từng cánh nhung êm mượt
Dịu dàng ôm ấp những giọt sương

Tháng Năm rực rỡ sắc màu xinh
Cho cảnh trời mây thêm hữu tình
Cho khách lãng du càng luyến tiếc
Quay đi mà dạ vấn vương hình...

Xuân của đất trời, đâu phải tôi
Nhận vơ... để cúi mặt bồi hồi
Bước về xao xuyến ... lòng thương cảm
Xuân của riêng mình đã mãi trôi!

Nhã Giang Thu Tâm