NGHÌN TRÙNG XA CÁCH
Bên bến sông xưa thầm lặng
lẽ ,
Bóng mờ dĩ vãng gợi lòng đau .
Bước chân ai đấy về qua lối,
Thoảng có khi nào tìm đến nhau !
Mây vẫn màu xanh như thuở cũ ,
Gió đổi theo mùa đã từ lâu.
Ai đem tình nhận chìm sâu nước,
Bỏ lại rong rêu tím một mầu .
Phiến đá cô đơn hờn vắng chủ
Hứng từng bọt trắng vỡ trong nhau .
Lặng lờ chiều vẫn đâu hay biết,
Có tiếng thở dài đang nén sâu .
Rì rào tiếng sóng vang lời gọi
Vọng lại âm buồn rung nỗi đau…
Nắng nhạt hoàng hôn soi vết cắt
Võ vàng một chiếc bóng Thu sầu .
Xa cách nghìn trùng, biền biệt đau
Nuốt vào dòng lệ tiếc duyên Ngâu !
Tháng năm chớp mắt, đời qua nửa ,
Lòng vẫn mơ hồ đắm bể dâu !
Sông nước hững hờ xô dạt mãi ,
Con đò năm cũ biết trôi đâu …
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét