MỘT MÌNH
Mùa Xuân đào rực nở
Thơm ngát cả đường hoa
Nắng vàng soi rạng rỡ
Em ngồi ngắm người xa…
Cây lá buồn đong đưa
Bóng râm che ghế gỗ
Em lặng thinh, bé nhỏ
Như dạo nào... vẫn xưa!
Ngồi nghe bàn chân mỏi
Dõi mắt nhìn hư vô
Gió ghé về thăm hỏi
Em mỉm cười ngây ngô
Xưa chỉ cần em khóc
Đã vòng tay dỗ dành
Mà nay đà bạc tóc
Cô đơn nào vây quanh!
Có phải rằng mãi mãi
Em chưa hề đổi thay
Dẫu một đời bươn chải
Em chưa dài tầm tay?
Tại người giờ
xa quá
Biền
biệt tận cõi trời
Em rót sầu
trên đá
Đến
bao giờ khô vơi!
Bây giờ là tháng Ba
Thêm mấy mùa Xuân qua
Em bâng khuâng tự vấn
Đến bao giờ tàn hoa...
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét