Thứ Ba, 22 tháng 5, 2018

HOA VÀNG DẠO ẤY





Chiều viễn xứ nhớ vô vàn chốn ấy
Bao năm rồi chưa trở lại Cao nguyên…
Phố xưa ơi! Sao vẫn mãi gọi tên
Để giấc mộng đắm chìm cơn mê sảng
Bóng Thầy cô chưa mờ bên bục giảng
Giọng bổng trầm xao xuyến cả hồn thơ
Phố núi cao, phố núi lẩn trong mơ
Mây lãng đãng bủa giăng vùng lưới nhện
Nên đất khách một đời tim quấn quyện
Yêu rừng thông say đắm tiếng gọi thầm  
Đồi chênh vênh, núi đá dẫu lặng câm  
Hồn sông suối thấm sâu lòng đất đỏ
Rừng bao la hoa dại chen đồng cỏ
Rợp sắc vàng nở rộ cánh rung rinh
Dã quỳ đơn sơ, thanh nhã đoan trinh
Cho quyến rũ những bàn chân bước lạc.
Phố núi cao sương phủ mờ sắc bạc
Nay có còn nguyên vẹn dáng mơ màng?
Người bảo tôi, hoa cũ đã điêu tàn!
Chim chóc cũng bỏ rừng không tìm đến!
Bạn bè ơi! Nhớ xưa thời chinh chiến
Sao ngọt ngào tình nghĩa khó phôi pha!
Một lần đi, một lần mãi chia xa
Để vĩnh viễn thành muôn năm kỷ niệm….

Nhã Giang Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét