Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

ĐÔNG ĐÃ TÀN PHAI









Ông Bảy Toan ngồi bó gối nhìn ra ngoài, bầu trời bị từng đám mây đen che kín tối sẫm một màu.  Sấm chớp liên hồi như xé toang bầu trời, rồi cơn mưa chiều tầm tã trút xuống ào ào giận giữ. Làn nước hắt vào cửa nối nhau chảy từng giòng làm mờ đục hẳn nền kính cửa sổ. Phía trước nhà, những mảng nước lớn nối nhau ào ạt nghiêng theo chiều gió đẩy đưa khiến cả đám cỏ nằm rạp xuống vô cùng tội nghiệp. Không mấy chốc, nước không kịp thoát đọng từng vũng lớn trên con đường vắng tanh. Những chùm bong bóng nước nổi bập bềnh, tan ra rồi tụ lại… Tiếng mưa rơi cùng tiếng gió quyện vào nhau tạo thành âm thanh nghe thật buồn bã. Bây giờ mới bắt đầu vào Hạ mà đã có cơn mưa lớn bất thường, mấy hôm nay thời tiết cũng thay đổi lúc nóng lúc lạnh thật khó hiểu, đám xương cốt cằn cỗi của ông Bảy Toan cũng theo đó mà hành hạ ông đến là khó chịu. Mưa ồn ào, mưa xối xả làm như muốn xóa tan đi mọi thứ bụi bặm của đất trời. Nhưng riêng ông Bảy Toan, chúng chẳng xóa được gì trong lòng ông, một người cô đơn đã gần tuổi lục tuần, lâu nay mang nặng trong lòng niềm ân hận ray rứt. Với ông, mỗi lần nhìn mưa là một lần tâm hồn ông xao động, mưa luôn mang về nỗi đau ngấm ngầm gậm nhấm đến nhói buốt cả tim gan…

Người ta bảo người trẻ thường nghĩ tới tương lai, còn người gìa thì hay nhắc nhớ về dĩ vãng… Quy luật của cuộc đời chưa chừa bỏ một ai, và ông Bảy Toan cũng không ngoại lệ. Bây giờ lắm lúc ngồi nhớ về một thời trai trẻ vẫy vùng chọc trời khuấy nước, ông tự kiểm lại những cơn xốc nổi gây ra bao chuyện đúng sai không biết cân nhắc. Ông Toan đã từng bạt mạng chạy theo những mối tình hào nhoáng đến nỗi của cải cha mẹ để lại đã theo ông dần trôi vuột tự lúc nào. Ông luôn mang ý nghĩ cao ngạo tưởng mình có thể làm được những chuyện đội đá vá trời nên phung phí bao nhiêu tiền bạc, sức lực. Càng nghĩ ông càng thấy mình đáng trách. Ông Bảy Toan đã sống thoải mái với cuộc đời đầy đủ từ thuở nhỏ, ăn học không phải lo lắng ưu tư. Ông lơ là việc học để đam mê vào những đêm dài ngập mình trong dạ vũ bandfamily vui thú, mặc cho cha mẹ khuyên lơn năn nỉ.

Bảy Toan đã lớn tuổi hơn các bạn sinh viên cùng khóa, lẹt đẹt mãi mà vẫn chưa lấy xong mảnh bằng Đại Học. Chàng được miễn dịch nhờ là con trai một, tuy thế sau kỳ thi cuối khóa bị rớt lần này nữa chàng bất ngờ xin nhập ngũ khi bị cha nổi giận mắng mỏ. Trước khi xa nhà, vì sợ mất người yêu vào tay người khác nên Bảy Toan hối hả xin cưới Ngọc Hòa, người con gái mồ côi đang sống với bà ngoại. Tuy Ngọc Hòa không có sắc đẹp đổ thước nghiêng thành, nàng xinh xắn, có tính tình điềm đạm, gương mặt dịu hiền kèm theo khóe miệng cười rất duyên dáng khiến ai nhìn vào cũng cảm mến. Bảy Toan đã phải kiên nhẫn suốt mấy năm trời mới làm nàng xiêu lòng, tốn công tranh đua với một số bạn học cùng trường đang theo đuổi nàng mới lấy được vợ, cũng là một cô bạn gái suốt thời Trung Học mà Bảy đã đem lòng yêu mến. Mọi người bên gia đình đều rất hài lòng với nàng dâu mới khiến cho Bảy Toan cảm thấy mình thật may mắn và hãnh diện khi có nàng. Chỉ hai tuần sau niềm vui ấy, gia đình chàng lại đột ngột tiễn đưa người cha nằm xuống. Hóa ra bây giờ Bảy Toan mới biết cha chàng bị bệnh nan y đã lâu, ông cụ giấu người nhà và âm thầm chịu đựng, ông cụ rất buồn lo cho người con trai duy nhất vẫn mãi lông bông. Tưởng rằng vô vọng, may sao đợi được ngày đón về nhà cô con dâu hiền hậu, cụ mới yên lòng nhắm mắt ra đi. Mẹ Bảy Toan đã ngã quỵ không khỏe lại được sau cái chết của chồng, công việc chăm nom gia đình nhà chồng giờ đây Ngọc Hòa phải gánh nặng. Còn Bảy thì ngấm ngầm đau khổ, chàng hối hận vì từ lâu nay chưa hề nghĩ đến nỗi lo lắng của cha mẹ dành cho mình bao giờ, cái chết của cha cũng là một thức tỉnh cho sự ơ thờ của đứa con như chàng. Bảy Toan tự hứa với lòng từ đây sẽ để ý và thương yêu mẹ với vợ hơn nữa.   

Chín tháng quân trường khổ cực cũng đã vượt qua, Bảy Toan được về phép thăm gia đình vừa lúc vợ chàng sinh đôi hai đứa con một trai một gái. Chỉ một tuần lễ ngắn ngủi sau chàng nhận được sư vụ lệnh thuyên chuyển thẳng về vùng Cao Nguyên đất đỏ. Ngọc Hòa rất lo âu cho chồng nhưng nàng còn bổn phận với mẹ chồng, với con thơ và công việc dạy học. Tuy rất buồn, Bảy Toan đành lên đường với sự quyến luyến của mẹ và vợ con.

Tuy chưa tốt nghiệp ngành Y nhưng có chút vốn liếng về y học và có phần lanh lợi, một thời gian ngắn ngủi sau vì Bệnh viện thiếu người, Bảy Toan may mắn được cất nhắc làm phó Giám Đốc trong Khoa Sản thuộc Quân Y Viện Cao nguyên Trung phần. Đường quan lộ cũng nở hoa từ đó, và sự bê tha cũng bắt đầu. Về nhậm chức được một năm thì có số y tá phụ sản được phân phối đến, mà đa số là nữ. Trong đó có một cô tên Lệ có khuôn mặt rất xinh cùng thân hình vô cùng gợi cảm, nhất là đôi mắt đẹp long lanh buồn, lúc nào cũng ngân ngấn nước mắt như sắp khóc đến nơi, rất xứng với cái tên Lệ. Có lẽ bất cứ người nam nhi nào nhìn vào Lệ cũng muốn biểu lộ tính khí muốn được giang tay ra che chở bảo bọc. Cô còn có giọng nói nũng nịu lại khéo lấy lòng mọi người nên càng khiến Bảy Toan như lần đầu bắt gặp người trong mộng, càng ngày càng quấn quýt cô thêm. Chàng thường âu yếm gọi tên cô là “Lệ Lệ”. Nhìn toàn thể bên ngoài của cô y tá Lệ chắc chắn là hơn hẳn Ngọc Hòa, vợ chàng nhiều. Bảy Toan đang ở tuổi sung sức của người đàn ông mà vợ con lại ở xa, thêm bản tánh ăn chơi vốn có đã trổi dậy sau một thời gian dài ngủ yên. Tất cả điều kiện ắt có và đủ đều sẵn sàng cho một trò chơi thú vị mới.

Người xưa bảo “Xa mặt cách lòng” có lẽ không sai. Hoàn cảnh đẩy đưa cho vợ chồng Bảy Toan mỗi người một nơi, duyên số để đôi trai đơn gái chiếc cùng làm việc suốt ngày bên nhau có dịp xích lại gần hơn. Lệ và chàng, kẻ hữu ý người có tình nên chuyện gì đến đã đến. Cha Bảy Toan đã qua đời, chẳng còn ai đủ uy thế khuyên can ngăn cản con ngựa chứng đang sút chuồng trong chàng. Bảy Toan thuê nhà về chung sống hẳn với Lệ, dù gặp phải sự phản đối và khuyên can của mọi người nhưng đầu óc chàng đã điên cuồng, vì cô ta đã cho chàng niềm tự hào khi đi bên cạnh, và cho chàng sự hãnh diện ngầm vì chứng tỏ được bản lãnh đã vượt qua được bao tay đàn ông khác! Bảy Toan cố gắng chiều chuộng và thỏa mãn tất cả ý muốn của cô người yêu luôn nũng nịu và tỏ ra bé nhỏ trong vòng tay to lớn mạnh mẽ của chàng. Hai người công khai như vợ chồng thực thụ, phải công nhận là Lệ rất ăn ý với Bảy Toan trong mọi việc, kể cả lén lấy thuốc men ra ngoài bán lấy tiền tiêu xài. Bảy Toan có lẽ đã quên hẳn vợ con nếu không thỉnh thoảng nhận được lá thư của Ngọc Hòa nhắc đến mẹ chàng cùng hai đứa con.

Trong một lần bất ngờ dắt con lên thăm chồng, Ngọc Hòa đã vô tình chứng kiến và hiểu ra tất cả. Người vợ thật thà hiền lành đã nhỏ nhẹ đem trách nhiệm gia đình ra khuyên can, nhưng Bảy Toan cứ quanh co … sau cùng đành thú nhận rằng chàng rất cần Lệ trong công việc cũng như săn sóc cho chàng trong lúc Ngọc Hòa không có bên cạnh, hơn nữa tình cảm Bảy Toan dành cho Lệ đã quá sâu đậm nên khó dứt bỏ!  Chàng hứa sẽ không quên trách nhiệm nhưng xin vợ đừng ngăn cản. Biết không lay chuyển được chồng, Ngọc Hòa đành âm thầm, nén đau thương đưa con trở lại Saigon. Nàng che giấu hết mọi điều với gia đình, sợ mẹ chồng buồn nên hàng ngày nàng cố đè nén những giọt nước mắt nóng chảy ngược vào trong con tim yếu đuối của mình … chỉ đến đêm về mới có dịp tuôn rơi giòng lệ trong bóng tối cô đơn…

Mối tình tay ba kéo dài được hơn ba năm, khi Bảy Toan tỉnh giấc mộng ngông cuồng cũng là lúc tất cả đổi thay kể cả tình người.  Bất ngờ chàng lâm vào cảnh khó khăn sau một lần chịu trách nhiệm gián tiếp làm tử vong sản phụ là vợ của một Sĩ Quan cấp trên. Sự việc làm xôn xao cả thành phố nhỏ, là đầu đề cho những câu chuyện giữa mọi người khi gặp nhau ở bất cứ chốn nào suốt mấy tháng trời.
Báo chí vào cuộc vén dần bức màn che. Có người Sĩ Quan kia sau chuyến hành quân liền mừng rỡ và háo hức đến nhà Bảo Sanh Quân Y để thăm người vợ vừa hạ sinh đứa con trai đầu lòng. Vừa nhìn thấy đứa trẻ đầu tóc xoăn tít và nước da đen cháy đậm chất Phi Châu nằm trong nôi bên giường sanh của vợ, ông ta đã bị máu nóng dồn lên mặt liền hét thật to như hãi hùng rồi quay đầu bỏ chạy, sau đó lên xe đi thẳng về đơn vị không thèm để ý đến vợ dù cô ấy vì sanh khó đang nằm mê man rất yếu. Khi người vợ được gia đình bồng em bé đến cho xem, nỗi uất ức đã trào lên khiến máu sản hậu từ miệng cô tuôn ra ào ạt không cầm được. Sau một đêm cô vợ trẻ tội nghiệp đã ra đi mà đôi mắt cứ mở trừng trừng tỏ lộ sự đau đớn tột cùng. Mọi người bàng hoàng, ông chồng hoang mang và gia đình bên vợ giận giữ quyết nhờ chính quyền điều tra cho rõ ràng mọi chuyện. Lúc đó, một cô ý tá tên Chung làm chung trong Bệnh Viện mới khai báo. Chính cô ta đã được sự nhờ cậy của một sản phụ khác làm sở Mỹ và có thai hoang, đành lòng nhờ cô Chung đánh tráo đứa trẻ khác để che mắt chồng cùng gia đình. Cô Chung từ chối, và cuối cùng y tá Lệ Lệ của Bảy Toan là người đã vì lòng tham bởi số tiền tặng quá lớn. Chuyện vỡ lở đưa ra tòa án, Lệ bị tước mất bằng Y tá, chịu 7 năm tù giam.. Người chồng sản phụ xấu số xót xa thương người vợ đã về thiên cổ trong oan ức nghẹn ngào, ông ta đau khổ đắm mình trong sự hối hận dù tìm lại được đứa con trai nhỏ kháu khỉnh mồ côi mẹ. Còn Bảy Toan thì bị giáng chức và thuyên chuyển qua đơn vị tác chiến. Chàng như người mất hồn một thời gian, rồi tự nhiên hăng hái một cách cuồng nhiệt bất thường, luôn xông xáo trong mỗi lần đi theo các cuộc hành quân.

Vận số Bảy Toan vẫn còn may mắn nên qua bao nhiêu sinh tử cận kề chàng vẫn còn lành lặn cho đến ngày đất nước mất vào tay Cộng Sản. Khi theo đơn vị từ miền Trung chạy về thành phố, Bảy Toan lặng lẽ tìm thăm vợ con. Lúc này cô con gái tên Mai cùng Luân, cậu con trai sinh đôi đã được tám tuổi, cả hai nhìn cha với đôi mắt xa lạ và tỏ lộ sự e dè khi ông đến gần. Vợ chàng không nói gì nhưng Bảy Toan biết trong đôi mắt u buồn của Ngọc Hòa chứa đầy nỗi bi hận đau đớn. Bảy Toan nghẹn ngào sám hối, ngượng ngùng giáp mặt vợ con trong căn nhà nhỏ.

Tin tức xấu đến dồn dập, từng địa điểm đã rơi vào tay Cộng Sản Bắc Việt. Cả thành phố bàn tán xôn xao với những suy đoán không vui. Phong trào tìm đường vượt biên rầm rộ khiến mọi người nháo nhào tìm đủ mọi cách. Ngay từ những ngày gần cuối tháng Tư năm đó, theo giòng người hỗn loạn Bảy Toan đã tìm phương tiện thoát ra khỏi quê hương. Nhưng số phận nghiệt ngã đã không chiều lòng người, chàng chạy đôn đáo điên cuồng, cuối cùng đành chịu để bị đưa đi đày đọa mãi tận rừng thiêng nước độc ở miền Bắc xa xôi. Sống trong cảnh tù đày thiếu thốn cực khổ, đói khát bệnh hoạn chỉ được hai lần “thăm nuôi” với chút quà nghèo nàn ít ỏi, đôi khi Bảy Toan thấy tủi thân lắm. Nhìn vợ con cũng ốm yếu tả tơi không thua gì người trong tù như ông, chàng mới ngậm ngùi thấy mình đáng trách. Ngày xưa tiền bạc làm ra nhiều mà Bảy Toan lo phung phí vào việc o bế và chiều chuộng người tình, nào nghĩ đến giữ gìn giành dụm hay gởi về cho vợ con, làm sao biết được lại có ngày hôm nay? Chỉ 3 năm sau khi vào tù, Bảy Toan nhận được hung tin  vợ ông qua đời trong một lần lặn lội ra tận ngoài Bắc thăm ông trở về, gặp cơn mưa rừng lớn đã khiến nàng lâm bệnh nặng. Hai đứa con còn nhỏ, mẹ chồng đau yếu, gia đình không có tiền mua thuốc men chữa trị , hơn nữa Ngọc Hòa bị suy dinh dưỡng nặng nên không gượng được nữa, nàng ra đi trong một đêm mưa rả rích để lại hai con còn thơ dại. Nghe hung tin, Bảy Toan đau khổ đến chết lặng, cảm thương người vợ hiền đến cháy bỏng tim gan, thương con mồ côi bơ vơ nay chỉ còn bám víu vào bà nội già nua yếu đuối… Hằng đêm trong dãy nhà tù im vắng, chàng ngồi chắp tay tụng niệm bài cầu siêu cho Ngọc Hòa, Bảy Toan cầu xin người vợ xấu số tha thứ cho chàng! 

Gần tám năm tù, mang thân tàn tạ Bảy Toan ngơ ngác trở về Saigon tìm con nay đã trưởng thành. Cha con nhận nhau trong nước mắt nghẹn ngào. Mai vẫn không một lời oán trách cha nhưng trong thâm tâm Bảy Toan, sự im lặng của con gái là nhát dao sắc bén cứa vào tim gan chàng rướm máu đau nhức không cùng. Còn Luân cậu con trai đã là một thanh niên cao lớn học rất giỏi, nhìn cha không thiện cảm.  Biết được hai con học xong lớp 12 mà không thi Đại Học được vì lý lịch …xấu, Bảy Toan cay đắng trong lòng vô hạn. Luân đang đi làm cho một hãng tiện. Thời gian này chàng nhủ lòng cố gắng hết sức để có thể đền bù lại cho con phần nào vì sự vô trách nhiệm trước đây.

Vốn tánh lanh lợi nên Bảy Toan xông xáo khắp nơi vừa kiếm sống vừa tìm đường vượt biên. Bao nhiêu lần trở ngại đeo bám, tính mạng nhiều lần tưởng chừng gặp nguy hiểm, bị bắt rồi lại được thả ra khi ông cương quyết chối lúc bị bắt hay tra hỏi… Khi tiền của cạn kiệt tưởng chừng phải xuôi tay trong vô vọng,  chàng mới may mắn nhờ một người bạn đồng đội xưa làm tài công tàu, cho hai cha con cùng đi mà chỉ phải trả tiền sau nếu thoát được. Cậu con trai thì quyết định ở lại VIệt Nam với bà Nội đã lãng trí. Chiếc thuyền con mong manh chở đến hơn sáu mươi người, gặp bọn cướp lột sạch tư trang của cả tàu rồi phá hư máy móc, sau đó cắt giây cho đi. Con thuyền mất hết phương tiện chèo chống, tự do trôi dạt vào vùng lốc xoáy nhưng may mắn thoát ra, rồi lênh đênh trên biển mất sáu ngày đêm mới được kéo vào hòn đảo Pilo Bidong của Mã Lai. Mọi người kiệt sức vì đói lả, đứa con gái của Bảy Toan bị kiết lỵ nằm thiêm thiếp như không còn hơi thở phải truyền nước biển đến mấy ngày sau mới dần hồi phục lại.  Nhưng dù sao cuối cùng cha con chàng đã rời khỏi được nơi mà mọi người thường thầm thì lén gọi là “địa ngục trần gian ” để đến bến bờ tự do. 

Vì không có thân nhân trên nước Mỹ, cha con Bảy Toan được bảo trợ qua vùng đất rất ít người Việt sinh sống, khí hậu khắc nghiệt. Dẫu nơi xứ lạ quê người, nhưng với chàng không đến nỗi trở ngại ngôn ngữ lắm nên chỉ sau một vài tháng đầu dò dẫm tìm hiểu, Bảy Toan đã có được công việc chính cho mình là vào làm trong một Warehouse. Nơi đây sau ba tháng thử thách, chàng mua được Insurance cho cả con gái, thì giờ rảnh Bảy Toan làm thêm việc cắt cỏ làm vườn đến sửa chữa nhà cửa và xe cộ lặt vặt… Bảy Toan là người rất tháo vát nhanh nhẹn, không từ nan việc nặng nhẹ hay lớn nhỏ, hơn nữa chàng rất khéo tay lại tánh tình vui vẻ nên không lúc nào bớt việc cả. Nhờ thế cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn lắm... 

            Cuộc sống hai cha con cứ lặng lẽ kéo dài như thế không biết đã bao lâu, Mai đã ra trường và có công việc riêng. Sau khi lập gia đình, Mai mới cảm thấy thương người cha cô đơn nên khuyến khích Bảy Toan tìm một bạn đời khác để hủ hỉ tuổi già. Bảy Toan chỉ cười trừ không nói, ông muốn dốc hết tâm lực vào con cái chứ rất ngại ngùng về điều này. Luân, con trai ông được cô chị bảo lãnh qua và để tránh sự ngại ngùng nên cậu dọn đi Tiểu bang khác làm việc cùng sống với gia đình người bạn gái. Tuy không còn tỏ vẻ giận ngoài mặt nhưng Luân luôn né sự gần gũi khi hai cha con bất ngờ đối diện riêng lẻ, mỗi năm cậu chỉ về nhà chị gái để làm giỗ mẹ một lần. Bảy Toan luôn mang cảm giác tội lỗi với con nên âm thầm như chiếc bóng trước mặt con trai, lòng ông buồn vời vợi và nét mặt luôn đăm chiêu.
            Hôm nay đứng trước tấm hình trên bàn thờ, đôi mắt của Ngọc Hòa vẫn hiền từ bao dung như tánh tình nàng vốn có ngày xưa, nàng đang nhìn ông muốn nói điều gì .. Bảy Toan xúc động, và giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hóp lành lạnh. Ngoài trời càng lúc càng tối sầm không còn trông rõ mọi vật, đứng bên cửa sổ, ông như bị khuất chìm trong căn phòng lớn kê đầy đồ đạc sang trọng mà lạnh tanh vắng ngắt. Con cháu đã ngủ vùi sau một ngày làm việc và học hành mệt mỏi, ngó quanh chỉ thấy mỗi mình và chiếc bóng dõi theo, Bảy Toan lắc đầu như xua đuổi ý nghĩ chán chường vừa chợt đến. Ông đã nghỉ hưu sau khi bị tai nạn trong công việc làm, hơn một năm nay ông dọn về ở chung với con gái, rể cùng đứa cháu ngoại nhỏ.

            Gần hai mươi năm rồi, Bảy Toan từ lâu dần quen với thời tiết miền Đông Bắc nước Mỹ, nhưng cứ đến thời gian cuối năm ông lại thấy mình như bị trầm cảm trong nỗi  buồn da diết. Bắt đầu từ tháng 11 trở đi sang tháng Ba khi tuyết rơi nhiều ngoài trời,  dọc hai bên đường xe chạy và khắp các đồi cỏ, những cành cây khô bọc kín trong khối đá trong suốt thả dài theo thân cây tựa đám thạch nhũ rủ trong các hang động, nhiều tàn cây tùng vẫn xanh nhưng tuyết trắng trong bám đầy, phản xạ qua ánh nắng chiếu vào lóng lánh như chùm đèn pha lê, đẹp mê hồn. Ban đêm, lái xe ngoài đường không cần đèn mà mọi nơi vẫn sáng trưng như có ánh trăng soi. Lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy hình ảnh đẹp như trong mơ với những bông tuyết trắng ngần bay lơ lửng giữa bầu trời xám… Bảy Toan đứng ngẩn ngơ với nỗi xúc cảm và thích thú khó tả. Càng về sau, ông mới thấm thía hết và sợ cho thời tiết khắc nghiêt ở vùng đất này,  khí lạnh vẫn luôn gây trở ngại cho buồng phổi làm cho ông luôn ho sù sụ hằng đêm. Nơi đây không có lịch Âm lịch để biết đến mùa Xuân về, thiếu cả hoa mai vàng như ở quê hương nên hầu như suốt bao năm trời Bảy Toan cũng không còn nhớ đến ngày này nữa. Hơn thế, dù có nhớ đến thì ngày Tết Nguyên Đán rơi vào các ngày thường trong tuần đâu có ai được nghỉ ngơi.  Khi Bảy Toan mới qua sống ở Tiểu bang này, một thành phố xa xôi nhỏ bé có Cộng đồng Việt Nam chỉ vỏn vẹn hơn hai ngàn người Việt Nam nên không ai đứng ra tổ chức họp mặt thường niên hay Tết nhất. Thế là chỉ còn ăn Tết theo lịch Tây phương cho tiện vì đa số được nghỉ làm vào ngày đầu năm này. Vài năm trở lại đây, số người Việt định cư đã đông hơn nên đã có mở hội chợ để đón Tết Âm lịch. Bảy Toan thấy vui, hình như có chút nôn nao chờ đợi dịp được hòa mình trong đám đông người nói cùng ngôn ngữ của quê hương, nghe được tiếng pháo nổ đì đùng để nhớ về thời dĩ vãng xa xưa...
            Nhìn lịch treo tường, hôm nay tự nhiên Bảy Toan lại thấy nhớ da diết ngày Tết, Xuân mới sắp về rồi. Cũng đã nửa thế kỷ trôi qua, làng quê trong ông bỗng bừng sống dậy một cách mãnh liệt... Bảy Toan đang phân vân khi vừa được biết Luân, con trai ông đang sửa soạn cưới vợ vào tháng Hai ngay trước Tết vài ngày. Luân chỉ nói sơ qua chứ không muốn bàn luận gì với Bảy Toan về chuyện trọng đại này càng làm cho ông thêm buồn mà không dám hỏi kỹ.  Bảy Toan mừng lắm vì Luân đã hơn ba mươi tuổi rồi, lâu nay ông vẫn lo lắng về vấn đề này nhưng không dám thúc hối con. Tuy thế, ông vẫn có cảm giác mình như người  thừa không còn giá trị, ít nhất trong cuộc sống của các con khi chúng lớn khôn. Họ đã hẹn gặp gia đinh ông vào Chủ Nhật tuần sau khiến Bảy Toan càng lo lắng, không biết nói gì và làm gì vì Luân và bạn gái đã sắp xếp mọi thứ.  Ông chép miệng tự nhủ thầm, thôi thì cứ theo ý nó cho yên chuyện. Hai bên sui gia tương lai chưa hề một lần nào gặp mặt mà chỉ nghe Mai kể lại, họ cũng dễ chịu và rất yêu quý cũng như săn sóc Luân như con ruột bấy lâu nay.  Đối với Bảy Toan lúc này thì ngần ấy thôi cũng đủ làm cho ông yên tâm, bởi mặc cảm tội lỗi luôn đè nặng trong tâm trí ông, ông không tròn trách nhiệm với con nên chỉ mong có một gia đình khác thay ông yêu thương săn sóc cho đứa con trai duy nhất này. Biết là sự kỳ vọng của mình quá đáng không được đúng lắm nhưng đó là điều duy nhất ông có thể làm được, Bảy Toan âm thầm cầu nguyện với vong linh vợ mỗi đêm.

Ngày hai bên gia đình hẹn gặp đã đến, Bảy Toan lôi bộ đồ Vets đã cất kín từ lâu ra mặc vào rồi đứng ngắm nghía chính mình, trong tấm kiếng soi có hình hài một ông lão hom hem tóc bạc gần hết đang nhìn lại ông… Thời gian đã thay đổi Bảy Toan khá nhiều khiến ông cảm thấy ngỡ ngàng. Mái tóc bồng bềnh đầy tính chất nghệ sĩ nay chỉ còn lơ thơ trắng nhiều hơn đen, gương mặt điển trai nay thay bằng những vết nhăn chen ngang dọc, đôi mắt trong veo nghị lực bây giờ đục tối … Bảy Toan lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ chán nản vừa mới thoáng đến. Suốt mấy chục năm qua tới giờ ông đâu chú ý lắm vẻ bên ngoài, không hiểu sao lần này ông lại thấy lo lắng. Đứa con trai vẫn chưa thân thiện nhiều với Bảy Toan nên càng gây thêm áp lực, chỉ sợ nó thất vọng khi nhìn thấy bề ngoài của ông thôi! Nhìn đồng hồ tay, Bảy Toan giật mình khi nghe tiếng con gái từ dưới lầu gọi vọng lên thúc hối:

“ Ba ơi xong chưa, mau lên kẻo trễ giờ”

Vừa thấy họ từ trên xe bước xuống, Bảy Toan đã ngờ ngợ… Trời ơi! Ông đứng chết sững như trời trồng, quên cả câu chào xã giao với hai vợ chồng người sui gia tương lai. Bàn tay của cha cô dâu đang đưa ra bắt, Bảy Toan ngượng ngùng run rẩy nắm lấy nhè nhẹ, mồ hôi toát ra rìn rịn khắp cả mặt dù ngoài trời đang ở nhiệt độ thấp. Cách biệt gần 30 năm chứ ít gì, Bảy Toan tưởng vĩnh viễn đã xa rời hẳn quá khứ không tốt đẹp ngày nào. Tạo hóa hình như muốn thử sức chịu đựng của ông, hay muốn tiếp tục trừng phạt, dằn vặt tâm trí ông? Mọi người lên tiếng mời nhau vào nhà hàng kéo Bảy Toan về thực tại, ông cố bình tĩnh như không có chuyện gì mà cúi đầu yên lặng bước theo. Ngồi đối diện người đàn bà, Bảy Toan vô cùng lúng túng ngược hẳn lại với thái độ của bà ta, rất tự nhiên cười nói như chuyện xảy ra giữa ông và bà ta mấy mươi năm trước chưa hề xảy ra. Oái oăm thay, một điều ngoài sức tưởng tượng của Bảy Toan đã đến. Đúng thế, cô Lệ Lệ ngày nào lại trở thành mẹ vợ của con trai ông, chuyện không thể nào ngờ!. Bảy Toan như rối tung đầu óc, ông ậm ừ cho qua câu chuyện vì chỉ trông cho bữa ăn mau xong để ra khỏi chỗ ngột ngạt này.

Đám cưới diễn ra khi ngoài trời tuyết trắng vẫn rơi , nhiệt độ xuống thấp dần khi chiều xuống. Theo sự sắp xếp từ các con, Bảy Toan ngồi cùng bàn với vợ chồng bà Lệ, ông chỉ trả lời khi có ai hỏi còn toàn thời gian thì ngồi trầm ngâm ngượng ngùng. Gần cuối buổi tiệc, Bảy Toan âm thầm đứng lên đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra thì đụng phải người đàn bà mà ông muốn tránh né… Bảy Toan lúng túng chưa bết phản ứng ra sao thì bà ta bất ngờ đứng chặn trước mặt ông và lên tiếng:

“Tôi biết anh rất khó xử khi chúng ta ở trong hoàn cảnh này, nhưng anh yên tâm, hãy cứ xem như chúng ta chỉ mới biết nhau thôi cho nhẹ nhàng cả đôi bên. Thật ra, tôi đã biết Luân là con trai anh từ khi chị Hòa mất, tôi có đến viếng và thắp nhang cho chị ngày đưa đám tang. Tôi biết anh chị khó thể tha thứ cho hành động của tôi thời gian ấy, nhất là chị nhà. Tôi muốn làm việc gì đó để gọi là chuộc lại chút nào phần lỗi nên sau khi chị mất tôi đã thường xuyên đến thăm hai đứa con anh với tính cách là bạn của mẹ cháu. Anh cũng biết, Luân rất yêu quý chị Ngọc Hòa nên khi nghe nói tôi là bạn thân của mẹ cháu thì Luân vô cùng vui mừng còn tỏ vẻ thân thiết với gia đình tôi ngay. Sau khi Luân rời khỏi Việt Nam,  gia đình tôi cũng đi sau đó, tôi đã liên lạc gặp lại Luân. Ngay khi biết Luân tỏ ý muốn dọn ra khỏi nhà anh đồng thời tìm kiếm việc làm, tôi liền gợi ý Luân về sống chung với chúng tôi, ông anh tôi đã giới thiệu cho cháu việc đang làm hiện thời. Càng ngày Luân càng xem chúng tôi như người trong một gia đình, nhất là từ khi cháu để ý tới con gái tôi. Thấy hai đứa quấn quýt nhau, chúng tôi đã quyết định nhận cháu làm con rể và nguyện sẽ thay anh chị săn sóc cháu ngày nào tôi còn sống”

Sau vài phút lắng nghe, ông Bảy đã hiểu ra mọi chuyện và cảm động đến rơm rớm nước mắt. Ông nói nhỏ:

“ Xin cảm ơn ông bà đã thương con trai tôi, tôi lấy làm vui vì cháu đã được nhận tình thương ấm áp gia đình từ nơi ông bà, trong khi tôi không thể cho nó một gia đình đầy đủ. Thôi thì nhờ vào gia đình bà cả, tôi cũng xin xem hai người như bạn vậy. Chúng ta đã lớn tuổi hết rồi, hơn nữa lại là sui gia, chỉ mong chu toàn cho con cháu là tôi yên tâm nhắm mắt rồi…”

 Bà Lệ tươi ngay nét mặt với nụ cười:

“Vâng, vậy là mọi chuyện xem như giải quyết ổn thỏa, thôi chúng ta đi ra kẻo mọi người thắc mắc và chờ đợi.”

Không khí bàn tiệc bắt đầu từ lúc đó như khác hẳn, ông Bảy Toan đã có thể tự nhiên hỏi thăm mọi người và nhất là ông sui gia. Chắc mọi người ngạc nhiên lắm vì sự thay đổi thái độ đột ngột của ông, gánh nặng trong lòng bao lâu nay như được trút bỏ, có ai biết Bảy Toan đang mang rộn rã một niềm vui? Ông đã có một cái nhìn thiện cảm hơn về Bà Lệ. Ông tự nhủ,  dù sao cuối đời ông cũng còn gặp may mắn.

Ông Bảy Toan muốn về nhà ngay để đứng trước bàn thờ vợ kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện. Với cá tính hiền hòa nhân hậu, Hòa sẽ tha thứ cho ông và cả cho bà Lệ nữa. Ông Bảy thầm thì một mình: “bây giờ em có thể yên lòng được rồi phải không Ngọc Hòa?” Thoáng thấy bên góc bàn kia đôi mắt sáng của Luân đang hướng nhìn về ông, cậu đang cười rạng rỡ… Luân cười với ông sao? Ôi chao! Lần đầu tiên từ hơn hai mươi năm nay ông Bảy Toan mới được nhìn thấy nụ cười của con trai, nó mới đẹp và êm ái biết bao nhiêu!. Ông đã chờ đợi trong mỏi mòn, giờ đây nụ cười tha thứ ấy như làm ông được hồi sinh. Ngoài trời như ấm hẳn lên dù tuyết vẫn còn đang bay bay. Trong lòng ông Bảy Toan đang có mùa Xuân về, trái tim già nua nhảy múa reo vui…  

Nhã Giang Thu Tâm
Mùa Xuân 2018



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét