Anh đi rồi, cây cỏ buồn ngơ ngác
Tôi cúi đầu giọt nước mắt rưng rưng
Mây chiều nay sao như bỗng ngập ngừng
Gió se lạnh buốt lòng người viễn xứ
Anh đi rồi, chiều rạt rào niềm nhớ
Tháng ngày dài như biền biệt mùa Đông
Lá
trên cây vàng vọt nỗi chờ mong
Sầu
đơn chiếc chim trầm ngâm bóng rủ.
Một
người đi, một kẻ hoài mộng ngủ
Giấc
mơ về lồng lộng trốn tìm nhau
Kỷ
niệm xưa giờ mây xám phủ màu
Ánh
mắt cũ đã ngàn năm cách biệt
Chiều vắng
ai, chiều nặng nề da diết
Tiếng tim dường
thổn thức gõ nhịp nhanh
Lời thầm thì
như lưu luyến vòng quanh
Nồng hơi ấm
đâu đây còn vương vấn
Chiều vắng
ai, đường về chan lệ ngấn
Bước chân buồn
lạc lõng giữa nẻo quen
Chiều vắng
ai, chiều đọng mãi trong tim
Thương nhớ hỡi
hãy mang người trở lại.
Nhã Giang Thu
Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét