Dáng thon gầy bên cửa,
Nhìn lững lờ Thu qua.
Đã bao mùa trăn trở,
Trong mắt buồn kiêu sa.
Nụ cười tươi ẩn chứa,
Hoàng hôn dưới chân trời.
Thu vàng nên Thu nhớ,
Điệu sầu trong tiếng rơi ...
Chiều bàng hoàng lá đổ,
Từng chiếc ngả nghiêng say.
Tìm không ra bến đỗ,
Lá lạc loài bay bay...
Nắng u buồn vắt vẻo,
Từng sợi dài mong manh.
Để hồn ai lẽo đẽo
Đuổi theo mãi trên cành.
Bao giờ cho gió đến,
Cuốn mây trời trôi xa.
Cho hồn Thu không quyện,
Làm héo nhầu sắc hoa!
Người bên hiên đứng đợi,
Từng chiếc lá bỏ bầy.
Bàn tay đang chới với,
Nắng đã về nghiêng Tây.
Nụ cười còn hiu hắt,
Chiều đã tắt lưng trời.
Mây bâng khuâng cúi mặt,
Che dáng buồn chơi vơi...
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét