MƯA BUỒN THÁNG SÁU
Chiều mưa đổ giăng ngang trời tầm tã,
Như lệ em đang lả chả tuôn rơi.
Đường xa xăm, thân nhỏ bé chơi vơi,
Cố tìm đến thăm anh đang tù tội.
Tay ôm con, tay xách mang lặn lội,
Bước thấp cao, hụt hẫng dấu mỏi buồn.
Chân vấp trên những vũng ướt dập dồn,
Trơn trợt ngã, con thơ òa khóc thét.
Mặt lấm lem dấu bùn đen trây trét,
Xác đau nhừ, vai nặng chiếc ba lô.
Tin xấu về, anh thổ huyết từng tô,
Không viên thuốc cầm chừng qua ngày tháng.
Vùng tim em như quặn đau, choáng váng,
Lệ không lời chua xót, tội cho anh.
Bao nhiêu năm hùng dũng chốn rừng xanh,
Nay xếp móng nằm co trong cũi lạnh.
Chí nam nhi giờ đành cam cô quạnh,
Giặc vô lương tìm trăm cách đọa đầy.
Anh chống cự trong thân thể héo gầy,
Lòng kiên định một đường đi không đổi.
Nghĩa là anh chấp nhận đời trôi nổi,
Những đòn thù khiến hồn xác ngu ngơ...
Bao nhiêu năm em chỉ ước trong mơ,
Ngày xum họp, cho con mình có Bố.
Đời gian lao, thương chồng con, em cố
Tấm thân tàn chẳng kể, mãi theo anh.
Và hôm nay lạc lõng chốn rừng xanh,
Để mong gặp, cho lời câm khốn khổ.
Nhưng trời ơi, qua làn mưa nhẹ đổ,
Ai lết quỳ, tay chống, phải anh không?
Cả hồn em bỗng băng giá mùa Đông,
Thân run rẩy, ba lô đè sấp mặt.
Chưa kịp nói, những lời thương xếp đặt,
Giọng quỷ ma đã nhắc nhở bên mình.
Ta nhìn nhau, mưa hay lệ lung linh,
Tiếng con khóc đưa em về cõi sống.
Anh nhìn con ,mắt chan hòa lệ nóng,
Vội quay mình, lại đầu gối lết lê.
Để mình em hồn chết lặng mải mê,
Mưa vẫn đổ trong rừng chiều tháng Sáu…
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét