MƯA THU VÀ NỖI NHỚ
Người đã đi rồi, người đã xa
Phần tư thế kỷ vẫn chưa nhòa.
Mùa Thu năm ấy, mùa Thu cuối
Năm tháng dẫu nhòa, còn thiết tha.
Phiêu du nơi ấy hết ưu phiền
Đớn đau thể xác thôi càn quấy
Tù ngục đâu còn đến gọi tên...
Anh và Thu cũ giữa rừng phong
Ba mươi năm vẫn còn nguyên vẹn
Em nhận riêng mình phận đục trong.
Có phải tại anh, trời đổ mưa?
Nhìn giọt u sầu rơi tí tách
Âm thanh còn vọng mãi chưa vừa ...
Nhớ anh, nhớ đến dạ mơ màng
Tháng ngày trôi mãi, sao không nhạt
Người vẫn nhẹ về khua giấc hoang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét