DẤU XƯA TRẦM LẮNG
Bỗng nhiên kỷ niệm dấu yêu,
Hè xưa phượng đỏ diễm kiều bủa vây.
Nghiêng nghiêng bóng đổ hàng cây,
Một thời áo trắng về ngây ngất hồn.
Từ trong dĩ vãng dập dồn,
Niềm thương nỗi nhớ khơi nguồn tâm tư.
Người xưa trở lại hình như...
Gọi tên kỷ niệm vang dư âm sầu.
Nắng soi bạc trắng mái đầu,
Sâu trong khóe mắt đỏ mầu rưng rưng.
Nét son bỏ lại sau lưng,
Con đường trước mặt dửng dưng cợt đùa.
Xòe tay đếm thử bao mùa
Xuân trôi, Hạ thấy gió lùa Thu Đông!
Đã từng chìm nổi bão giông,
Vượt qua mới thấy từng không sáng ngời,
Tự nhiên ngơ ngẩn nụ cười,
Để cho trầm mặc buông lời lặng câm.
Hư vô sẽ cuốn thăng trầm,
Muộn phiền, chấp niệm âm thầm ra đi...
Nhã Giang Thu Tâm.
Bỗng nhiên kỷ niệm dấu yêu,
Hè xưa phượng đỏ diễm kiều bủa vây.
Nghiêng nghiêng bóng đổ hàng cây,
Một thời áo trắng về ngây ngất hồn.
Từ trong dĩ vãng dập dồn,
Niềm thương nỗi nhớ khơi nguồn tâm tư.
Người xưa trở lại hình như...
Gọi tên kỷ niệm vang dư âm sầu.
Nắng soi bạc trắng mái đầu,
Sâu trong khóe mắt đỏ mầu rưng rưng.
Nét son bỏ lại sau lưng,
Con đường trước mặt dửng dưng cợt đùa.
Xòe tay đếm thử bao mùa
Xuân trôi, Hạ thấy gió lùa Thu Đông!
Đã từng chìm nổi bão giông,
Vượt qua mới thấy từng không sáng ngời,
Tự nhiên ngơ ngẩn nụ cười,
Để cho trầm mặc buông lời lặng câm.
Hư vô sẽ cuốn thăng trầm,
Muộn phiền, chấp niệm âm thầm ra đi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét