MẸ !
Xuân lại đến, mẹ từ lâu đà khuất
Nỗi nghẹn ngào con vẫn mãi chưa nguôi
Thương đấng sinh thành,
ôi mẹ của tôi
Người
thiếu phụ không biết mình đang sống!
Vất vả ngược xuôi lẻ loi chèo chống
Nắng
dãi mưa dầm, tay búp sần chai
Một sức mòn mẹ nhận cả hai vai
Cố giang cánh chở che đàn con nhỏ
Nào
ai hay mẹ từng đêm mắt đỏ
Khóc
thương chồng, lo đàn trẻ, héo hon
Xuân Hạ trôi, mẹ quên mất tuổi son
Đôi gánh nặng oằn lưng
đời sớm tối
Đàn
con xa, người từng người tiếp nối
Rời vòng tay ấm áp bước ra đời
Mẹ
nghẹn câu, môi vẫn gắng nụ cười
Giấu thương nhớ trong tim buồn rạn vỡ
Giữ
ưu phiền, mẹ lo hoài không nỡ
Nhìn các con từng phận với đa đoan
Mẹ nhai cơm cùng với giọt lệ chan
Qua khung cửa thấy đời sao vô vị
Thời gian nhanh như giấc đêm mộng mị
Tỉnh mắt ra đã vụt hết kiếp người
Trời oái oăm gây chi cảnh chia rời
Mẹ nằm xuống lời dặn dò thôi nói...
Phương trời này thiếu sương mù nắng chói
Sao con luôn phải đội nón, che dù
Thoảng quanh đây vọng từ cõi âm u
Lời nhắc nhở mẹ yêu ngày xưa ấy!
Mẹ của con từ lâu nằm yên đấy
Nắm tro tàn bên bố, chốn bình yên
Kỷ niệm xưa con khó thể nào quên
Tình của mẹ trần đời con gìn giữ....
Nhã Giang Thu Tâm.
Xuân lại đến, mẹ từ lâu đà khuất
Nỗi nghẹn ngào con vẫn mãi chưa nguôi
Một sức mòn mẹ nhận cả hai vai
Cố giang cánh chở che đàn con nhỏ
Xuân Hạ trôi, mẹ quên mất tuổi son
Giấu thương nhớ trong tim buồn rạn vỡ
Nhìn các con từng phận với đa đoan
Mẹ nhai cơm cùng với giọt lệ chan
Qua khung cửa thấy đời sao vô vị
Tỉnh mắt ra đã vụt hết kiếp người
Trời oái oăm gây chi cảnh chia rời
Mẹ nằm xuống lời dặn dò thôi nói...
Sao con luôn phải đội nón, che dù
Thoảng quanh đây vọng từ cõi âm u
Lời nhắc nhở mẹ yêu ngày xưa ấy!
Nắm tro tàn bên bố, chốn bình yên
Kỷ niệm xưa con khó thể nào quên
Tình của mẹ trần đời con gìn giữ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét