Thứ Ba, 16 tháng 2, 2021

HỌA MI ĐÃ NỞ, ANH Ở NƠI NÀO? (Tùy bút)

 



HỌA MI ĐÃ NỞ, ANH Ở NƠI NÀO? 

Trời đã vào Đông, nơi đây hàng năm loài hoa Họa mi nở điểm xuyến trên nền cỏ xanh biếc khiến cả vùng đồi hoa dại thêm tươi mát. Những cánh hoa tròn nho nhỏ mọc ra từ đầu mỗi cành kết thành chùm vươn lên thẳng đứng, màu sắc trắng nổi thanh nhã trên nền trời. Tôi hít hà hương hoa thoang thoảng theo gió bay xa, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản vô cùng dễ chịu.  
 
Thuở ấy, sau đám cưới rình rang mệt nhoài với khách khứa, chúng tôi sống chung với mẹ được vài tháng thì chồng tôi xin được một căn cư xá. Những ngày đầu chung sống với danh nghĩa vợ chồng tôi thật tình khờ khạo. Nhất là sau khi dọn ra ở riêng, sự khờ khạo lại càng hiện rõ nơi người đàn bà trẻ vốn sẵn mang tánh nhút nhát. Mỗi khi xách chiếc giỏ đến chợ, tôi vẫn giữ mãi nỗi ngại ngùng mỗi lần đứng trước các gian hàng bán các loại thực phẩm sống. Không biết nỗi sợ hãi đến từ đâu, tôi chưa hề là nạn nhân bị người bán hàng mắng mỏ bao giờ  khi trả giá mua hàng. Tuy nhiên nỗi ám ảnh khiến tôi chỉ dám ẩn sau lưng người khách đang trả giá để chờ lúc người ấy mua xong mới ấp úng mua theo, dù biết là giá cả đắt hơn bình thường.
 
Thói quen ấy theo tôi rất lâu sau đó, suốt thời gian chưa ra khỏi quê hương thân yêu. Chồng tôi hiểu rõ, anh chỉ âm thầm khuyến khích bằng cách đưa tôi đi chơi đây đó, gặp gỡ bạn bè nhiều nhất có thể để sự dạn dĩ thấm dần trong tôi.  Nhưng hình như chẳng có tác dụng mấy, tôi vẫn ngại ngùng trước mọi tiếp xúc. Tôi thích một mình trong nhà làm bánh trái hay nấu nướng hoặc trồng trọt lúc chờ đợi anh trở về sau giờ làm việc.
Đàng sau mỗi căn cư xá xinh xinh là khu vườn nho nhỏ riêng, chúng tôi gieo trồng đủ thứ có thể, kể cả vài loại cây ăn trái và mấy cây hoa yêu thích.  Khu vườn bé xíu nhưng đáng yêu biết mấy, vì dưới gốc cây bơ còn chôn cả cuống rốn đứa con trai đầu lòng của chúng tôi. Chồng tôi là người ưa thiên nhiên và rất chịu khó nên anh luôn chăm sóc và nhổ cỏ dại quanh vườn mỗi ngày. Tuy nhiên một buổi sáng ra thăm, tôi bỗng ngạc nhiên với một bụi cây với những cánh hoa nhỏ trắng có nhụy vàng nằm trong khoảng đất thường để trống sát cạnh hàng rào. Những bông hoa đơn sơ và có vẻ bình dị, be bé nhưng trông mạnh mẽ đang ngước mặt lên trời chào đón nụ cười của tôi. Chúng ngoi lên và nảy nở từ hồi nào không hiểu, để khi thấy được chúng thì loài hoa dễ thương này đã chiếm ngữ tầm mắt nhìn thích thú của tôi. Từ đó họa mi nhỏ được dời vào một góc đặc biệt trong khoảng vườn khiêm nhường bé xíu ấy. 
 
Bất ngờ có lần anh hỏi tôi khi hai đứa ngồi ngắm cây cối và hoa lá sau nhà:

-        Em có biết bài hát “Lời thề Của Loài Hoa Trắng” không? .
 
Tôi đã vội vàng trả lời:
 
-        Dạ biết, và hát nho nhỏ cho anh nghe:
 
Em không còn yêu ai nếu em không còn yêu anh
Em không còn yêu ai dẫu khi duyên mình mong manh
Em không còn yêu ai nếu khi vô tình tên anh
Đã ghi ghi vào, ghi vào bia xanh
Em xin làm trăng thanh dẫn anh trên đường lênh đênh
Em xin làm chim oanh hót ru anh vào mông mênh
Em xin làm cây xanh đứng trên nấm mồ hoang vu
Nh khi chúng mình đi vào thiên thu...” ( Hoàng Thi Thơ)
 
Anh ngồi dựa trên chiếc ghế xếp mắt lim rim như chìm trong một cõi xa xăm nào đó, khẽ mím môi.  Một lần trong lúc nhắc về người mẹ quá cố, vì quá xúc động đến phải rơi nước mắt trước mặt tôi, anh nghẹn ngào kể ... Hoa Họa mi hay hoa cúc nhỏ là loài hoa biểu tượng của sự sống, của tình yêu hiếu đạo, cũng là bông hoa chứa đựng niềm hy vọng, là ước mơ của loài người. Khi mẹ bệnh nặng, anh đọc được đâu đó nên tin loại hoa cúc dại trong truyền thuyết  thần dược để chữa bệnh cho mẹ. Nếu hoa không rụng cánh thì mẹ sẽ sống dai, bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ sẽ sống được bấy nhiêu năm.  Anh vô cùng nâng niu giữ gìn, nhưng rồi chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các cánh hoa đã rụng hết và mẹ anh đã rời bỏ anh em của anh vĩnh viễn. Lúc mồ côi mẹ anh chỉ vừa 6 tuổi, và loài hoa trắng đi vào ký ức đau thương của anh từ đó...
 
Tôi đã khóc theo câu chuyện anh kể, nhìn người đàn ông có nét mặt cương trực rắn rỏi nức nở, tôi như nghẹn thắt cả con tim. Bấy giờ thì tôi mới hiểu, vì sao anh yêu loài hoa dễ thương đó. Ai cũng có mẹ thương yêu chiều chuộng và lo lắng, nhưng mẹ anh chỉ ở bên anh vỏn vẹn có 6 năm, rồi trong suốt cuộc đời còn lại anh đã sống trong nỗi thương nhớ và tủi thân khi nhìn người khác vui vẻ trong vòng tay ấm áp của mẹ. Và cũng vì thế sau này vì sao anh yêu thương cũng như tự tay chăm sóc tận tình cho mẹ tôi khi bà đau yếu suốt cả tháng trời.
 
Người chồng đáng thương của tôi cũng không sống thọ để hưởng sự hiếu đễ của con cái đối với anh. Anh ra đi nhưng kỷ niệm về loài hoa Họa mi trắng, về bài hát nói về hoa trắng đã nằm sâu trong tâm khảm của tôi như ý nghĩa dặn dò:
 
Em không còn yêu ai nếu em không còn yêu anh
Em không còn yêu ai dẫu khi duyên mình mong manh
Em không còn yêu ai nếu khi vô tình tên anh
Đã ghi ghi vào, ghi vào bia xanh...


Nhã Giang Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét