Thứ Năm, 25 tháng 2, 2021

HƯƠNG XƯA (Tùy bút)

 








HƯƠNG XƯA  

Lavender, Lavender
Loài hoa tim tím hồn thơ thuở nào
Ngả nghiêng vươn cánh đón chào
Nương theo hướng gió ngọt ngào thoảng bay
Nhẹ nâng từng đóa trong tay
Lòng thầm xao xuyến như say men tình
Giữa trời ta với bóng hình
Ướp huơng thơm ngát cho mình ngất ngây...
 
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn không biết bao lâu, ngạc nhiên và thích thú với quang cảnh đột ngột hiện ra trước mắt. Cả một cánh đồng tím ngắt lay động  theo gió, hay chúng đang cùng nhau nhún nhảy trong điệu múa lãng mạn để đón chào người khách lạ phương xa? Bàng hoàng chợt nhận ra hình như mình đang bị đắm chìm cả tâm hồn lẫn thể xác trong rừng hoa Lavender nở. Dưới tia nắng chiều dìu dịu, những chùm hoa ngọt ngào vươn mình đứng thẳng, nét ngạo nghễ như thách đố với đất trời. Càng đến gần, mùi thơm nồng của hoa Lavender bay xộc vào khoang mũi khiến tôi ngây ngất. Không dằn được cảm xúc và trong vô thức tôi đưa tay níu lấy một cành hoa, lớp lông tơ rất mịn phủ kín ngoài cuống hoa dài cho tôi cảm giác êm ái đặc biệt như đang tiếp xúc với tấm vải nhung. Những bông hoa tím rực rỡ níu giữ trái tim nhiều rung cảm của tôi mất rồi. Ôi, màu tím tôi đã yêu và màu tím tôi trót vương...
 
Đã hết Xuân rồi, xui khiến làm sao tận xa xôi chúng tôi lại đến nơi này, đi chiêm ngưỡng một đồi hoa màu tím mà chỉ có một mình tôi ưa thích. Thuở đó, tôi cùng anh sang Canada đúng mùa Lavender nở, cũng là kỷ niệm lần cuối cùng đi xa của chúng tôi để rồi đúng 1 năm sau anh rời xa dương thế. Trang trại nằm ở thị trấn Campbellvile cách phía Tây Toronto 45 phút lái xe, tận mắt thấy được loài hoa này khiến tôi vô cùng ngây ngất. Đây là loài hoa không những có ích trong cuộc sống con người như được chiết xuất làm nước hoa lan tỏa đi khắp địa cầu, làm hương vị ly cream mát lạnh thơm ngon thêm, mà còn mang nhiều ý nghĩa tượng trưng, bình yên và hạnh phúc cho gia đình hay những cặp vợ chồng mới cưới. Nhất là đem đến sự may mắn cho người phụ nữ khi đi vượt cạn một mình.  
 
Tôi biết đến hoa Lavender đã mấy mươi năm, từ ngày còn là cô nữ sinh khờ khạo. Mỗi dịp nghỉ hè chị em tôi lại được đi theo người nhà lên Đà Lạt nghỉ ngơi. Đà Lạt cũng là nơi trồng nhiều loài hoa, trong đó có Lavender mà VN gọi là hoa oải hương. Lavender có nguồn gốc từ lâu đời, được biết xuất xứ từ nước Pháp xa xôi, sau lan ra nhiều nơi khác vì hoa này không khó trồng mấy, hơn nữa lại có vẻ đẹp quyến rũ khiến nhiều người yêu thích.
 
Lavender đối với tôi còn là một kỷ niệm khó quên. Lần sanh đứa con đầu lòng vô cùng khó khăn tưởng chừng cả hai mẹ con đều không qua khỏi. Nằm trên bàn sanh mà tôi ngất lịm, máu miệng trào ra làm cho ống thở Oxygen lệch ra ngoài theo từng tiếng thét lớn của tôi. Anh về kịp trên người còn đầy đủ quân phục và súng cùng mũ sắt... Anh lo sợ đến quýnh quáng nên ai bảo gì làm nấy. Cả bó nhang được đốt lên nghi ngút khói, anh cúi đầu vái tứ phương và đem cắm chung quanh Bảo sanh viện. Tôi vẫn chẳng hay biết gì, ai cũng bảo nhìn anh lúc đó đúng là một người chồng yêu vợ con hết mực. Cả một ngày đêm tôi vẫn không thể tự sinh được, đứa bé trong bụng cũng lặng thinh. Lúc đó không hiểu ai đã chỉ cho mà anh tự đi tìm về đặt vào tay tôi một túi vải nhỏ thoang thoảng mùi hương hoa. Lúc đó tôi vì quá đau đớn nên vớ gì cũng nắm chặt, sau này mới hay đó là nhúm hoa khô Lavender tượng trưng của sự may mắn. Điều dị đoan hay chỉ là lời đồn không biết, tuy nhiên tôi đã thích mùi hương hoa Lavender từ đó.    
 
Trớ trêu thay, anh không thích màu tím, tôi nhận ra khi thấy đôi mày anh chau lại nhìn sững sờ chiếc áo tím tôi mặc để theo anh ra phố. Đó là một buổi sáng Chủ Nhật sau khi ra tù ít lâu, anh đưa mấy mẹ con đi chơi trong Vườn Tao Đàn. Anh là thế, không bao giờ nói lời chê khen mà chỉ qua ánh mắt nhìn là tôi đã hiểu ý. Tôi vội vàng thay chiếc áo khác và cũng từ đó chiếc áo tím bị bỏ quên trong xó tủ chẳng bao giờ dùng đến nữa, mặc dù tôi chỉ có độc nhất chiếc áo này xem còn khá tốt vì ít mặc đến thôi, còn toàn là áo quần cũ mèm từ bao giờ... Anh vẫn không vui nhưng đôi mày đã giãn ra chút ít. Tôi rất hiểu, cũng bởi cuộc đời anh đã tím sẫm, bầm dập từ thuở mồ côi mẹ sau đó là trong trại tù bao nhiêu năm. Bầm dập cả khi ra khỏi trại tù lớn trở vào nhà tù nhỏ. Tôi bên cạnh để trải qua đau khổ cùng hạnh phúc với anh, nhưng tôi cũng nhận ra anh luôn trăn trở một nỗi niềm tím ngắt kể cả khi đang cười. Có lẽ vì thế anh không ưa màu tím.
 
Thời gian còn trẻ, tôi yêu thích một màu duy nhất là vàng chanh. Màu sắc nhẹ nhàng thanh nhã ấy đã một thời theo tôi, áo dài hay áo ngắn đều một màu vàng... Và ngày gặp anh lần đầu cũng với chiếc áo dài vàng tha thướt, ngày 30 Tết định mệnh của chúng tôi. Anh theo đến nhà, anh đến với tôi và len lỏi trong tim tôi càng ngày càng sâu đậm. Chúng tôi hay nhắc đến câu hát : “Chiều Ba Mươi Tết ta còn gì cho nhau...” của Hoài Linh để nhớ về ngày kỷ niệm lần đầu gặp gỡ ấy. Nghĩ cũng lạ, có sự sắp xếp nào của tạo hóa chăng để mối tình của chúng tôi quẩn quanh trong mấy mùa Thu Đông thơ mộng nhưng buồn bã. Không hề có chút gió Xuân nào len lỏi vào nên cuối cùng là vỡ vụn nửa đường trong nắng Hạ thiêu đốt bên trời xa.
 
Từ ngày quê hương mất, tôi đã không còn yêu màu vàng ấy nữa. Chấm hết một thời hoàng kim đã qua và một thời áo tím bắt đầu, nhất là từ khi anh vĩnh viễn lìa xa cõi đời. Giờ đây, quá khứ trở về trong khoảnh khắc khi thoang thoảng hương hoa bay trong gió quấn quýt quanh tôi. Nhắm mắt lại để nghe hồn thổn thức, lại nhớ anh...Anh ra đi đã gần một phần tư thế kỷ rồi, thời gian đâu phải là ngắn ngủi nữa mà sao trong bất cứ việc gì hay vật gì cũng vẫn gợi lại trong tôi nỗi nhớ, nhớ để xót xa với kỷ niệm không thể tìm lại. Ôi quá khứ lẫn lộn với kỷ niệm luôn xâm chiếm tâm tư tôi, chúng trở về ngày càng nhiều hơn như sợ không còn có dịp nữa.  
 
Thời gian cứ thế trôi đi chẳng ngại ngần, người đi và người ở ngày càng gần thêm. Anh đã rời bỏ cuộc chơi, mặc tôi trở về với tôi của tím ngắt nỗi nhớ... Bây giờ không còn anh để tôi phải ngại ngần mỗi khi mặc vào chiếc áo tím nữa. Vậy mà sao tôi lại chẳng thấy vui chút nào, ngược lai lúc nào cũng sẵn sàng tắm ướt đôi mi. Người ta bảo cái giá của hạnh phúc và sự tự do là cô đơn. Thật vậy sao, có phải khi cô đơn người ta mới thấy rõ hạnh phúc như thế nào? Có người nói, ông trời đã tạo ra nước mắt để cho con người biết giá trị của hạnh phúc, chắc đúng thế rồi.
 
Gió làm ngả nghiêng cây lá, gió về xao động tâm hồn tôi. Cả một trời tím khiến cho tôi lạc vào một dĩ vãng đầy ắp yêu thương. Lavender, mùi hương mà từ lâu anh cho làm quen để rồi yêu thích mãi đang lan tỏa trong không gian gợi niềm nhung nhớ. Loài hoa đã mang đến bình yên cùng niềm hạnh phúc cho suốt cuộc sống chung vợ chồng của chúng tôi, mặc dù chẳng được bao lâu. Bấy nhiêu cũng đủ nỗi nhớ thêm sâu đậm khi một mình cô đơn trong chiều vắng. Nơi đây, Lavender đang nhuộm tím cả hoàng hôn, tím ngọt ngào nhưng rực rỡ. Có bóng dáng anh phảng phất đâu đây, tia nắng hoàng hôn vừa chiếu qua và hình như tôi thấy cái nháy mắt của anh đang hướng về tôi với ý nhắn nhủ gì đó...
Từ khi xa anh em vẫn yêu và nhớ
Mà sao anh đi, đi mãi không về nữa
Một bóng áo tím buồn ngẩn ngơ
Khóc trong chiều gió mưa
Nhớ thương hình bóng xưa.. (Ngàn Thu Áo Tím – Hoàng Trọng)

 
Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Hai, 22 tháng 2, 2021

MỘT CÕI THẢNH THƠI

 

MỘT CÕI THẢNH THƠI
 
Ngạo nghễ một mình giữa biển khơi
Đầu trần thách đố nắng mưa phơi
Vô tư há miệng như đùa cợt
Đố biết ta đang khóc hoặc cười?
 
Thạch thủ vô tư ngắm đất trời  
Mây xanh xanh ngắt, gió vờn chơi
Đàn chim nhàn nhã bay về tổ
Mây trắng lượn lờ dáng lả lơi
 
Biển sâu, làn nước biếc trong veo
Ngước mặt kệ cho du khách trèo
Cá nhảy tung tăng đùa với sóng
Đỉnh đầu dê núi đứng cheo leo 
 
Ý tứ thâm sâu cố giấu che
Bao nhiêu biểu lộ chẳng cần khoe
Thoạt nhìn cũng bật cười ha hả
Tiếng nói nghẹn ngào ai lắng nghe!
 
Kiến trúc thiên nhiên hay nghệ nhân?
Khá khen người tạo nét cân phân
Vui buồn cũng vẻ nhăn răng ấy
Hỉ nộ tùy tâm vẫn thấy gần...    
                                            
Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

XUÂN NHỚ NHÀ



XUÂN NHỚ NHÀ

 

Đứng lặng mơ màng bên khóm hoa
Nhìn hoàng hôn lặn phía trời xa
Ngắm Xuân nồng đậm tô trời đất
Cảm nhận tình Xuân quá mặn mà
 
Khóm hoa muôn sắc ở ven đường
Đang hớn hở cười đón gió sương
Rực rỡ phơi mình trong nắng ấm
Vươn cao khoe dáng, tỏa ngát hương
 
Băng giá từ đâu chợt ghé ngang
Mang theo hơi thở của Xuân vàng
Nồng nàn thơm ngát trong chiều lạnh
Hương vị ngọt ngào Xuân mới sang

Lòng chợt bâng khuâng nỗi nhớ nhà
Từ khi quê mẹ đắm phong ba
Ngậm ngùi khóc tiếng sầu sông núi   
Dạ kẻ ly hương thầm xót xa ...
 
Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Ba, 16 tháng 2, 2021

HỌA MI ĐÃ NỞ, ANH Ở NƠI NÀO? (Tùy bút)

 



HỌA MI ĐÃ NỞ, ANH Ở NƠI NÀO? 

Trời đã vào Đông, nơi đây hàng năm loài hoa Họa mi nở điểm xuyến trên nền cỏ xanh biếc khiến cả vùng đồi hoa dại thêm tươi mát. Những cánh hoa tròn nho nhỏ mọc ra từ đầu mỗi cành kết thành chùm vươn lên thẳng đứng, màu sắc trắng nổi thanh nhã trên nền trời. Tôi hít hà hương hoa thoang thoảng theo gió bay xa, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản vô cùng dễ chịu.  
 
Thuở ấy, sau đám cưới rình rang mệt nhoài với khách khứa, chúng tôi sống chung với mẹ được vài tháng thì chồng tôi xin được một căn cư xá. Những ngày đầu chung sống với danh nghĩa vợ chồng tôi thật tình khờ khạo. Nhất là sau khi dọn ra ở riêng, sự khờ khạo lại càng hiện rõ nơi người đàn bà trẻ vốn sẵn mang tánh nhút nhát. Mỗi khi xách chiếc giỏ đến chợ, tôi vẫn giữ mãi nỗi ngại ngùng mỗi lần đứng trước các gian hàng bán các loại thực phẩm sống. Không biết nỗi sợ hãi đến từ đâu, tôi chưa hề là nạn nhân bị người bán hàng mắng mỏ bao giờ  khi trả giá mua hàng. Tuy nhiên nỗi ám ảnh khiến tôi chỉ dám ẩn sau lưng người khách đang trả giá để chờ lúc người ấy mua xong mới ấp úng mua theo, dù biết là giá cả đắt hơn bình thường.
 
Thói quen ấy theo tôi rất lâu sau đó, suốt thời gian chưa ra khỏi quê hương thân yêu. Chồng tôi hiểu rõ, anh chỉ âm thầm khuyến khích bằng cách đưa tôi đi chơi đây đó, gặp gỡ bạn bè nhiều nhất có thể để sự dạn dĩ thấm dần trong tôi.  Nhưng hình như chẳng có tác dụng mấy, tôi vẫn ngại ngùng trước mọi tiếp xúc. Tôi thích một mình trong nhà làm bánh trái hay nấu nướng hoặc trồng trọt lúc chờ đợi anh trở về sau giờ làm việc.
Đàng sau mỗi căn cư xá xinh xinh là khu vườn nho nhỏ riêng, chúng tôi gieo trồng đủ thứ có thể, kể cả vài loại cây ăn trái và mấy cây hoa yêu thích.  Khu vườn bé xíu nhưng đáng yêu biết mấy, vì dưới gốc cây bơ còn chôn cả cuống rốn đứa con trai đầu lòng của chúng tôi. Chồng tôi là người ưa thiên nhiên và rất chịu khó nên anh luôn chăm sóc và nhổ cỏ dại quanh vườn mỗi ngày. Tuy nhiên một buổi sáng ra thăm, tôi bỗng ngạc nhiên với một bụi cây với những cánh hoa nhỏ trắng có nhụy vàng nằm trong khoảng đất thường để trống sát cạnh hàng rào. Những bông hoa đơn sơ và có vẻ bình dị, be bé nhưng trông mạnh mẽ đang ngước mặt lên trời chào đón nụ cười của tôi. Chúng ngoi lên và nảy nở từ hồi nào không hiểu, để khi thấy được chúng thì loài hoa dễ thương này đã chiếm ngữ tầm mắt nhìn thích thú của tôi. Từ đó họa mi nhỏ được dời vào một góc đặc biệt trong khoảng vườn khiêm nhường bé xíu ấy. 
 
Bất ngờ có lần anh hỏi tôi khi hai đứa ngồi ngắm cây cối và hoa lá sau nhà:

-        Em có biết bài hát “Lời thề Của Loài Hoa Trắng” không? .
 
Tôi đã vội vàng trả lời:
 
-        Dạ biết, và hát nho nhỏ cho anh nghe:
 
Em không còn yêu ai nếu em không còn yêu anh
Em không còn yêu ai dẫu khi duyên mình mong manh
Em không còn yêu ai nếu khi vô tình tên anh
Đã ghi ghi vào, ghi vào bia xanh
Em xin làm trăng thanh dẫn anh trên đường lênh đênh
Em xin làm chim oanh hót ru anh vào mông mênh
Em xin làm cây xanh đứng trên nấm mồ hoang vu
Nh khi chúng mình đi vào thiên thu...” ( Hoàng Thi Thơ)
 
Anh ngồi dựa trên chiếc ghế xếp mắt lim rim như chìm trong một cõi xa xăm nào đó, khẽ mím môi.  Một lần trong lúc nhắc về người mẹ quá cố, vì quá xúc động đến phải rơi nước mắt trước mặt tôi, anh nghẹn ngào kể ... Hoa Họa mi hay hoa cúc nhỏ là loài hoa biểu tượng của sự sống, của tình yêu hiếu đạo, cũng là bông hoa chứa đựng niềm hy vọng, là ước mơ của loài người. Khi mẹ bệnh nặng, anh đọc được đâu đó nên tin loại hoa cúc dại trong truyền thuyết  thần dược để chữa bệnh cho mẹ. Nếu hoa không rụng cánh thì mẹ sẽ sống dai, bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ sẽ sống được bấy nhiêu năm.  Anh vô cùng nâng niu giữ gìn, nhưng rồi chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các cánh hoa đã rụng hết và mẹ anh đã rời bỏ anh em của anh vĩnh viễn. Lúc mồ côi mẹ anh chỉ vừa 6 tuổi, và loài hoa trắng đi vào ký ức đau thương của anh từ đó...
 
Tôi đã khóc theo câu chuyện anh kể, nhìn người đàn ông có nét mặt cương trực rắn rỏi nức nở, tôi như nghẹn thắt cả con tim. Bấy giờ thì tôi mới hiểu, vì sao anh yêu loài hoa dễ thương đó. Ai cũng có mẹ thương yêu chiều chuộng và lo lắng, nhưng mẹ anh chỉ ở bên anh vỏn vẹn có 6 năm, rồi trong suốt cuộc đời còn lại anh đã sống trong nỗi thương nhớ và tủi thân khi nhìn người khác vui vẻ trong vòng tay ấm áp của mẹ. Và cũng vì thế sau này vì sao anh yêu thương cũng như tự tay chăm sóc tận tình cho mẹ tôi khi bà đau yếu suốt cả tháng trời.
 
Người chồng đáng thương của tôi cũng không sống thọ để hưởng sự hiếu đễ của con cái đối với anh. Anh ra đi nhưng kỷ niệm về loài hoa Họa mi trắng, về bài hát nói về hoa trắng đã nằm sâu trong tâm khảm của tôi như ý nghĩa dặn dò:
 
Em không còn yêu ai nếu em không còn yêu anh
Em không còn yêu ai dẫu khi duyên mình mong manh
Em không còn yêu ai nếu khi vô tình tên anh
Đã ghi ghi vào, ghi vào bia xanh...


Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Hai, 8 tháng 2, 2021

HOA ĐÀO TRONG GIÓ XUÂN SANG.

 


HOA ĐÀO TRONG GIÓ XUÂN SANG.
 
Mùa Xuân dưới gốc hồng đào .
Hoa đan tươi thắm ngọt ngào đưa hương  
Nụ xinh hớn hở ngậm sương
Gió ve vuốt cánh hoa đương nhoẻn cười    
Bên kia thăm thẳm chân trời
Mây chen sắc trắng cho người bâng khuâng   
Một lần thanh thản dừng chân
Giữa mùa đào nở, đón Xuân bồi hồi
Nắng mai nhảy múa chân đồi
Cành xanh e ấp lộc chồi khoe xinh
Bỗng nhiên điệu nhớ lung linh
Để trong thoáng chốc thấy mình ngẩn ngơ …
Đón Xuân hồn lạc cõi mơ
Quay đi để lại vần thơ bạc đầu
Xuân nơi đâu cũng tươi mầu
Xuân lòng chỉ có tiếng sầu gọi tên
Xuân xưa tâm khảm nào quên
Mai đào vẫn nở bên cuộc đời
Thời gian khắc nghiệt không lời
Đã đi, đi mãi xa vời càng xa
Ngậm ngùi thương lấy đời hoa
Trăm năm một thoáng phai nhòa hư không...
 
Nhã Giang Thu Tâm