HÀNH TRÌNH CỦA CHÂN LÝ CUỘC SỐ'NG.
Thiện giữ nằm trong tâm mỗi người
Lẽ đời cuộc sống thích đùa chơi
Lợi danh trước mắt thường lôi kéo
Dục vọng ngấm ngầm vẫn lả lơi
Kẻ sĩ vang danh liệu tránh được ?
Dân tình nheo nhóc khó buông rơi
An bình, địa ngục tự tìm đến
Chân lý tự soi dưới bóng Trời.
Nhã Giang Thu Tâm.
5 nhà sư đi đến tu viện, cuối cùng chỉ 1 người tới nơi, vậy chuyện gì xảy ra giữa đường?
July 12, 2020
Quyết định gây tranh cãi của vị sư trụ trì
Có một nhà sư tu hành ở một thung lũng xa xôi. Một hôm, ông mới viết thư gửi đến một vị sư trụ trì của một ngôi chùa, nói rằng ông cần một nhà sư tới đó giúp đỡ.
Sau khi nhận được thư, sư trụ trì mới gọi tất cả các đệ tử đến, sau đó cầm lá thư đọc to lên cho tất cả mọi người cùng nghe. Cuối cùng, ông tuyên bố: “Các ngươi hãy chọn ra năm người rồi lên đường đến tu viện đó đi”.
Nghe thấy vậy, một nhà sư tỏ ra ngờ vực, hỏi lại: “Thưa sư trụ trì, người có nhầm không? Rõ ràng là trong bức thư nói chỉ cần một người đi thôi mà?”.
Sư trụ trì nghe thấy vậy thì cười lớn rồi nói:
“Đường thì xa, lại khó đi và có nhiều cám dỗ, ta chỉ sợ đến cuối cùng sẽ chẳng còn ai trong các ngươi tới được đích đến. Cứ đi đi, rồi ngươi sẽ hiểu điều ta nói”.
Các nhà sư cũng cười vui vẻ. Họ nghĩ sư phụ của mình đang nói đùa. Tuy trong lòng vẫn băn khoăn, nhưng vì không dám trái lệnh, họ bèn cử ra năm người sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đi đến tu viện xa xôi kia.
Hôm sau, từ tờ mờ sáng, 5 nhà sư đã khăn gói lên đường. Mới đi chưa được bao xa, họ đã gặp một sứ giả đứng trước một ngôi làng. Người này vừa nhìn thấy 5 nhà sư thì vội nói ngay: “Nhà sư ở ngôi làng của chúng tôi vừa mới qua đời. Chúng tôi cần một người thay thế. Chế độ đãi ngộ ở đây rất tốt”.
Các nhà sư nhìn nhau không nói gì. Nhìn qua, ngôi làng này có vẻ rất trù phú, người dân trông ai cũng có vẻ no đủ, giàu có. Vậy là một trong số họ bắt đầu lung lay. Cuối cùng, người này nói với 4 người còn lại: “Đằng nào thì tu viện kia cũng chỉ cần có 1 vị sư thôi mà. Tôi ở lại đây thì cũng là phục vụ cho Đức Phật, vì thế các anh hãy lên đường đi”.
Vậy là chỉ còn 4 nhà sư tiếp tục hành trình.
Đến hôm sau, họ lại đi qua một vương quốc. Đúng lúc đó, 4 nhà sư bắt gặp một chiếc kiệu lớn đang rước nhà vua đi qua. Nhà vua đang định lướt qua, nhưng nhìn thấy dung mạo hơn người của 1 nhà sư trẻ trong số họ thì ánh mắt sáng lên, ra hiệu cho đoàn người dừng lại.
“Đợi đã, nhà sư trẻ kia, ta đang tổ chức hội thi kén phò mã cho con gái ta, nhưng đã nhiều ngày rồi mà chưa gặp được người ưng ý. Nay ta nhìn nhà ngươi có tướng mạo khôi ngô tuấn tú, rất phù hợp để làm chồng của con gái ta. Nếu ngươi bằng lòng thì sau này cả vương quốc sẽ là của ngươi”, nhà vua lên tiếng.
Nhà sư trẻ nghe xong, thấy rằng đây đúng là cơ hội để đổi đời, liền quay lại nói với 3 người bạn đồng hành: “Tôi cũng không muốn đâu, nhưng e rằng khó có thể chống lại lệnh vua, nên các anh hãy lên đường đi nhé. Vả lại dù sao tu viện cũng chỉ cần 1 người thôi mà”.
Ba nhà sư bên ngoài thì đồng lòng, bên trong cảm thấy không cam tâm
Ba nhà sư không nói gì, tiếp tục cuộc hành trình. Đến lúc này, họ mới hiểu được sâu sắc lời dạy của vị sư trụ trì. Quả đúng là đường đời có muôn vàn cám dỗ, vượt qua chúng thật chẳng dễ dàng gì. Họ hứa với nhau sẽ phải thật cẩn thận, không để bản thân bị khuất phục.
Tuy nhiên, trong lòng mỗi người thì đều có một chút bất mãn. Họ không thực sự cam tâm. Họ có chút ghen tị với sự may mắn của 2 nhà sư kia. Tại sao cùng tu hành khổ cực mà 2 người họ mới đi chút đường đã gặp được chuyện tốt lành như thế? Được hưởng vinh hoa phú quý sớm đến như vậy? Còn họ, chẳng biết khi nào mới tới nơi.
Đến tối ngày thứ ba, đang đi thì họ bị lạc đường. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì họ mừng rỡ khi phát hiện ra phía xa có ánh đèn dầu le lói. Hóa ra là nhà của 1 người dân. Khi họ gõ cửa, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đã xuất hiện.
“Thật đúng là Trời Phật đã cử các ngài đến đây. Trời thì tối mà cha mẹ tôi lại có việc đi vắng chưa về nên tôi rất sợ hãi. Mời các ngài vào đây nghỉ ngơi và dùng bữa nhé. Hãy ở lại cho đến khi cha mẹ tôi về nhà”, cô gái hiếu khách lên tiếng.
Sáng hôm sau, đáng lẽ đã phải lên đường, nhưng 1 trong 3 nhà sư đã đem lòng yêu mến cô gái xinh đẹp, dịu dàng nên kiếm cớ: “Bố mẹ cô ấy đã về đâu. Tôi sẽ ở lại đây để bảo vệ cho cô ấy cho đến khi họ quay lại. Các anh cứ lên đường đi. Dù sao họ cũng chỉ cần 1 nhà sư thôi mà”.
Hai nhà sư còn lại thuyết phục anh ta mãi, nhưng không có ích gì, bèn khăn gói tiếp tục hành trình.
Hôm sau, khi đang đi qua 1 ngôi làng, 2 nhà sư bị 1 đám đông vây quanh. Những người này trông đều rất hung tợn. Một trong số đó hét lớn: “Chúng tôi chẳng tin vào thần thánh hay Đức Phật nào hết. Nếu thật sự những lời Ngài nói là đúng thì các anh thử chứng minh xem nào”.
Nói rồi, họ cử 1 học giả uyên thâm trong làng ra để kiểm tra kiến thức và thách thức 2 nhà sư.
Thấy vậy, 1 trong 2 nhà sư tuyên bố: “Dù có phải mất cả cuộc đời tôi cũng phải ở lại đây, chứng minh cho họ thấy trí tuệ siêu việt của Đức Phật. Họ không chỉ sỉ nhục Ngài mà còn làm ảnh hưởng đến uy tín của Phật giáo. Vì thế, anh hãy lên đường 1 mình nhé. Dù sao họ cũng chỉ cần 1 nhà sư thôi mà”.
Vậy là cuối cùng, đúng là chỉ có 1 nhà sư đến đích.
Lời bàn: Câu chuyện của 5 nhà sư đi đến một ngôi chùa cũng chính là câu chuyện cuộc đời của mỗi chúng ta.
5 nhà sư đi đến tu viện, cuối cùng chỉ 1 người tới nơi, vậy chuyện gì xảy ra giữa đường? -
Trên hành trình mang tên cuộc sống, danh tiếng, tiền tài và tình ái là 3 thứ cám dỗ khiến con người ta khó từ chối nhất và dễ lún sâu vào nhất.
Nhiều người đã không ngần ngại phá bỏ ranh giới, bán linh hồn cho quỷ dữ, làm những điều trái với lương tâm cũng chỉ vì lẽ đó.
Thế nhưng, bao nhiêu tiền mới là đủ? Bao nhiêu danh mới thỏa mãn? Bao nhiêu tình ái mới khiến con người thôi tìm kiếm?
Biết trân trọng hiện tại, biết đủ mới là chiếc chìa khóa cho một cuộc sống an lạc, hạnh phúc đúng nghĩa.
Theo Moral Stories
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét