ÁO TRẮNG NGÀY XƯA ĐÂU?
Vai
em nhỏ cho nắng vàng lây lất
Tiễn chiều đi ngây ngất cả tâm tư
Sắc áo ấy thuở xưa đà đánh mất
Nên còn đây đắng ngắt cả ngôn từ
Tiễn chiều đi ngây ngất cả tâm tư
Sắc áo ấy thuở xưa đà đánh mất
Nên còn đây đắng ngắt cả ngôn từ
Trốn nơi nào trong sâu thẳm thời gian
Giận ai đó, ra đi không ngần ngại ?
Để mộng hoài làm tan tác dung nhan!
Em
muốn níu chút hoàng hôn còn sót
Bàn tay buồn đang ngơ ngẩn trên vai
Có đôi chim hót lời êm, dịu ngọt
Nhưng ích gì, năm tháng đợi tàn phai...
Bàn tay buồn đang ngơ ngẩn trên vai
Có đôi chim hót lời êm, dịu ngọt
Nhưng ích gì, năm tháng đợi tàn phai...
Áo
trắng giờ đã pha màu lạc lõng
Cho mắt trông ngượng ngập cả khung trời
Hoài trong em mãi vẫn là ước vọng
Giữa trời không môi nở nụ chơi vơi...
Cho mắt trông ngượng ngập cả khung trời
Hoài trong em mãi vẫn là ước vọng
Giữa trời không môi nở nụ chơi vơi...
Nhã Giang TT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét