CẢM KÍCH
Các bạn của TT
ơi, hãy cùng TT chia sẻ chuyện vui bất ngờ này nha.
Suốt mấy ngày đầu tháng
Sáu, khí hậu bỗng nhiên thay đổi lạ thường. Trời nắng nóng trên 100 độ khiến hai
con mắt tưởng sắp biến thành than hồng, hơi thở ngắt quãng cứ ngáp ngáp như cá
bị ngộp nước khiến TT không dám bước ra đến cửa. Tiếp đến là mấy ngày trở lạnh
đến run người dù trốn trong nhà trùm áo len hẳn hoi, lại từ bỏ mọi công việc để
khỏi phải bướcđi ra ngoài. TT hầu như biến thành “Tiểu cốc bà bà” nếu không có
cái hẹn với ... người tình muôn thuở “Family doctor” sáng nay.
Vậy đó nên đành phải hạ
sơn, vừa đi vừa sụt sùi như hồi bé bị đòn oan, quả đáng tội thuở nhỏ TT rất ít
bị đòn vì rất hiền và ngoan. Chẳng qua là sợ đau nên không dám làm trái ý mẹ
thôi, chứ cũng lì lắm lắm. Chỉ có cái
nhát cáy là không ai bằng, lúc nào cũng phải núp sau lưng anh chị hay bạn bè mới
dám lộ diện. Đến xe đạp cũng không biết chạy vì sợ ngã đau nên có dám đi đâu một
mình đâu!. Thế mà một thời gian cũng bị đời (sau 75)... đá lên đá xuống đến te
tua hoa lá cành đấy các bạn ạ. Khổ thân thì thôi, tuy thế vẫn ráng tu luyện cho
đủ cứng gan để sống còn mà nuôi con và một đức ông chồng tù tội. Thân bèo bọt ốm
lên ốm xuống từ bé đến lớn, chỉ dùng thuốc thay cơm... Không hiểu sao lúc đó lại
mạnh cùi cụi, tay bế con thơ, tay lôi kéo bao bì, lưng thì balo quà cáp. Ôi
chao, lặn lội hết rừng sâu này tới nơi khỉ ho cò gáy kia để “thăm nuôi”. Cuộc đời
tưởng như vô vọng, chỉ thương hai đứa con nhỏ dại khờ vắng bóng người cha. Nhà
không nóc nên chẳng ra cái nhà, lúc nào cũng chông chênh xô lệch. Đêm đêm vừa
thức cố gắng làm thêm, vừa lẩm nhẩm cầu nguyện... Rồi anh cũng trở về trong
thân thể tàn tạ, rồi anh lại vội vàng ra đi vĩnh viễn. Thân cò trở lại hoàn cò,
bây giờ mới thật sự long đong với trách nhiệm nặng nề. TT vẫn cố gượng, đến được
lúc này kể ra là đã “có cố gắng”. Nhưng sức khỏe thì không cố gắng nổi nữa nên
cứ nay nắng mai mưa, sáng trưa xìu xìu...đến Bác sĩ cũng phát sợ luôn.
Nãy giờ viết lan man, đi
lộn mất exit rồi .. chắc các bạn đang cười, thông cảm cho bà già lẫm cẩm này
nha.
Trở lại câu chuyện dở
dang, sáng nay xuống núi đi thẳng đến phòng khám. Chao ơi mừng như bắt được
vàng vì thời tiết có lẽ thương tình cho kẻ “nắng không ưa mưa không chịu” này
nên bầu trời trong xanh man mát thật là dễ chịu. May mắn thêm là không phải chờ
lâu nên ra khỏi văn phòng BS còn quá sớm, TT chợt nghĩ tới cần đi đến một nơi.
Thế là gọi điện thoại hỏi thăm rồi phóng xe đến nhà chị, một người chị xinh đẹp
dễ thương mà đã gần 10 năm quen biết TT chưa hề một lần ghé thăm, dù chị đã nhiều
lần í ơi gọi tên. Dở thế đó các bạn ạ chỉ vì cái tánh lươi huyền lười đi xa!
Đang mò tìm số nhà thì đã
thấy chị tươi cười đứng chờ ngay cửa. Bước chân vừa xuống xe thì đôi mắt kèm
nhèm của TT đã hình thành chữ A và cái miệng móm mém đã tròn vo chữ O. Ôi chao
là thơ mộng khi bên trái cánh cổng có vòm cây xanh mát rượi, chị khéo léo uốn
theo hình cong cong, ở giữa treo hai lồng đèn đang đong đưa theo gió, tuy sắc
đã phai nhạt bớt màu hồng nhưng vẫn còn nguyên nét xinh xinh. Hai chị em ngồi xem
mấy tấm hình chị chụp cho bạn bè một chút xíu, chị rủ ra vườn nhà ngắm cảnh.
Đằng sau là cả cơ man những
vật dụng làm cảnh để chị hoàn thành những tấm hình. Vườn thì nhỏ mà có quá nhiều
thứ linh tinh chất chứa nên nếu không phải chủ nhân thì khó biết để làm gì, mà trong
mắt kẻ vụng về như TT thì chẳng thấy gì hấp dẫn cả như chị nói. TT đã nôn nao
trong bụng vì hơi đói, mời chị đi ăn chung nhưng chị bảo khoan chờ chút đã. Chị
cầm chiếc máy hình bảo:
-“TT ra đây chị chụp cho
mấy tấm”.
-“ Nhưng mà em đâu có chuẩn
bị mặc quần áo đẹp hay trang điểm gì mà chụp hả chị?”
-“Không sao, cứ ra đây thử
xem”
Thế là người mẫu bất đắc
dĩ cố làm duyên đủ kiểu nọ kiểu kia, cố cười cho tươi dù biết mình đang héo...
Nắng đã lên cao, gần đến
trưa rồi vẫn chưa hết cảnh. Luồn qua hết góc này đến góc kia, ẩn nấp giữa những
bụi cây leo hay khóm hoa còn có mấy màu mấy bông nho nhỏ. Nhà nhiếp ảnh cứ mải
mê bấm máy chẳng kể đôi chân đau và hai tay mỏi nhừ. Hơn nửa tiếng đồng hồ, chị
vừa chụp vừa dơ lên cho TT xem thử, ôi chao chị thật là tài tình với đôi mắt
nghệ thuật chuyên nghiệp. Sao mà đẹp thế nhỉ, “Mèo khen mèo” đó, các bạn đừng
cười nha. CHị bảo:
-“ Mấy chục tấm rồi đó
Thu Tâm”
-“ Ủa sao nhiều thế hả chị”
- “Ừ, để vào nhà xem thử
đã nha”
TT vội nói:
-“Thôi để xem sau đi chị,
trưa rồi hai chị em đi ăn gì đã”
Về đến nhà đã mệt nhoài,
làm vài việc lặt vặt xong đã gần 10 giờ khuya, sợ mất ngủ nên TT đi nằm sớm.
10:30, đang lim rim thì
chuông điện thoại reo:
-“Thu Tâm ngủ chưa, em
xem hình đi, chị gởi qua rồi, đến hơn 60 tấm lận đó”
-“Wow, nhiều vậy sao chị,
sao chị không để từ từ làm, đi ngủ sớm đi chị đừng thức khuya quá nghe.”
Nói vậy nhưng cũng nôn
nao, vội vừa nằm vừa mở phone ra xem thử.
-“Đẹp quá chị ơi, sao cảnh
không có gì mà vào hình lại đẹp vậy ha!”
-“Ừ, chị đã nói mà...”
Và rồi sau khi xem, thấy không
thể nào :”Ta tự nhìn ta”. Hơn nữa cũng là để cảm ơn người chị dễ thương, TT xin
khoe với các bạn tài ba của nhà nhiếp ảnh Hoa Hoàng đây nha. Chị em nào muốn có
những tấm hình kỷ niệm cho mai sau thì mau mau tìm đến. Tuổi Xuân đã không còn,
bây giờ còn chút tuổi Thu sắp tàn thì chớ để nhạt phai.
Bây giờ để thời gian cho
các bạn tự chiêm nghiệm xem lời Thu Tâm viết có đúng không nha.
Thân ái.