Đứng Dậy Mà Vui
"Đứng dậy em ơi sống cõi
đời,
Ta về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ
cười"(TháiCan)
Từng năm cứ vụt qua âm thầm
Tôi đã ẩn chìm dưới bóng râm
Mắt lão mơ màng, không rõ nét
Nhìn đời thấy đẹp ở trong tâm
Mặc kệ thế nhân đang ghét ganh
Đua chen, hiềm tị lẫn tranh giành
Trần gian vốn dĩ đầy màu sắc
Tôi lựa núi rừng với biển xanh...
Hơn thua chi để nát lòng nhau
Một bước chậm nhanh, cũng trước
sau
Được mất thoáng giây, ai giữ được
Giàu nghèo
chẳng tránh được thương đau!
Dưới chốn hồng trần lắm đảo điên
Đâu bằng cây cảnh giữa thiên
nhiên
Lá hoa, sông nước vô tư lự
Tự hưởng niềm vui chẳng mất tiền.
Nhã Giang Thu
Tâm