THƠ ĐIẾU ANH HOÀNG UÔNG LỄ
Bài thơ với nỗi ngậm ngùi
Chiều nay viết vội thay lời
tiễn đưa
Bàng hoàng tin giữ như mơ
Mới hôm nào đã thành xưa,
bao giờ!
Đành thôi, ai biết chữ ngờ
Anh đi để lại một bờ vai
đơn.
Chiều nay gió thoảng từng
cơn
Rộn ràng như tiếng bông
lơn thuở nào…
Bên anh chiến hữu dàn chào
Bên anh chiến hữu dàn chào
Nói câu từ biệt nghẹn ngào
mắt cay
Cờ Vàng xòe rộng vòng tay
Ấp ôm anh, quyện hương bay
mịt mờ.
Người con Tổ Quốc bây giờ
Buông tay từ giã… trang thờ
lặng yên!
Thăm anh giây phút, sao
quên
Âm dương ngăn cách gọi tên
bàng hoàng
Nguyện cầu nơi chốn Thiên
Đàng
Ngàn năm hưởng phước,
thanh nhàn từ đây
Vẫy chào lần cuối bàn tay
Xin anh yên giấc ngủ say đời
đời.
Anh đi xin hãy ngậm cười
Hiển linh phù hộ bên trời
Việt Nam.
Làm sao diệt hết gian tham
Cộng thù, giặc ngoại , mới cam chí hùng
Quê hương giặc bủa trùng trùng
Đất biển sắp mất, khốn cùng dân đen
Sức mòn, tuổi tác cài then
Đệ Huynh, chiến hữu thân quen mỏi mòn
Nợ duyên không đủ vuông tròn
Một câu tình nghĩa mãi còn thiên thu.
Anh linh đây đó phiêu du
Có về theo tiếng gió ru gọi mời.
Xin anh phò trợ mọi người,
Sức, tâm, trí vững sáng ngời niềm tin.
Quê hương giặc bủa trùng trùng
Đất biển sắp mất, khốn cùng dân đen
Sức mòn, tuổi tác cài then
Đệ Huynh, chiến hữu thân quen mỏi mòn
Nợ duyên không đủ vuông tròn
Một câu tình nghĩa mãi còn thiên thu.
Anh linh đây đó phiêu du
Có về theo tiếng gió ru gọi mời.
Xin anh phò trợ mọi người,
Sức, tâm, trí vững sáng ngời niềm tin.
Thu Tâm
San Jose May 12-2016
thương phế binh
thương phế binh