Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

TỰ THÁN


TỰ THÁN
 
Một thoáng giật mình đứng trước gương,
Thì ra mình đã lắm phong sương .
Đã hai màu tóc, mắt mờ khói,
Nhan sắc chỉ còn như khói vương!

Dẫu dứt tơ vương tự thuở nào,
Dù không vương vấn chút hư hao .
Lo toan ngày tháng chừng xa hẳn,
Chỉ có việc người, vẫn xốn xao.

Muôn thứ chập chùng cứ quẩn quanh,
Nhìn ra người khó , kẻ lạnh tanh.
Áo cơm, tình nghĩa thèm chia sớt,
Đời lắm gian lao, lại chẳng đành!
 
Con tạo đâu chừa bỏ một ai,
Thời gian cứ trượt trôi đi hoài.
Má môi dần nhuốm màu phai nhạt,
Giấc ngủ chập chờn đêm ,sớm mai !
 
Chưa kịp ngắm mình của dạo xưa,
Mấy mươi năm lẻ tưởng như chưa!
Còn bao ngày tháng nên càng vội,
Ngoảnh lại mong sao chẳng sống thừa .

Thu Tâm
Jan -10-15

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét