PHỐ NÚI TRONG TÔI
Chiều viễn xứ bỗng nhớ về phố núi,
Chạnh lòng thương cánh nhạn lạc phương trời.
Biển Hồ xanh có còn mây dẫn lối ,
Dã quỳ vàng vẫn rợp giữa nắng rơi ?
Tháng Mười Một năm nào cơn gió trở,
Lốc mù xoay cuốn bụi đỏ tung cao.
Tiếng ríu rít đàn chim non về chợ,
Chiều tan trường rộn rã bước xôn xao...
Tháng Mười Một giữa Thu về lạnh giá,
Ai nhớ gì con đường cũ đìu hiu .
Phố núi cao đầy sương mù bay tỏa,
Trời thấp buồn thoi thóp hạt nắng xiêu .
Vẫn còn nguyên trong tôi con dốc nhỏ,
Dài tuổi thơ trên mỗi bước trợt trơn.
Gió núi dồn trong mưa dầm tầm tã,
Nhấn chìm đời dưới đáy nước nguồn tuôn.
Mấy mươi lần Thu qua trong ký ức,
Bao mùa xa lòng những tưởng phôi pha.
Trăng đã vỡ sao hồn Thu vẫn thức,
Vẫn ngẩn ngơ mơ sương khói nhạt nhòa ….
NG.Thu Tâm