TẤM THẺ BÀI ĐỂ
LẠI CHO EM
Đám trẻ thơ mắt
mở to ngơ ngác,
Quấn quanh đầu
trắng toát vòng khăn sô.
Nép bên chân
người mẹ trẻ ngây thơ
Nhìn ngơ ngẩn tấm thẻ bài lạnh lẽo .
Vật bất ly
theo anh cùng khắp nẻo ,
Chưa một lần
rời bước khỏi chủ nhân.
Dẫu gian
nguy, dù thương tích châu thân,
Luôn gắn bó ,chở
che và biểu tượng.
Tấm thẻ bài nay
nằm kia ,vất vưởng …
Nhưng anh đâu
, hồn xác tận nơi nào?
Tay ôm con ,
chân bước hụt thấp cao,
Em ngơ ngác
đi nhận danh “ góa phụ.”!
Tấm thẻ bài có
mang lời nhắn nhủ ,
Ước vọng gì
trước lúc anh ra đi ?
Sao lặng im như
miếng sắt vô tri !
Em tỉnh thức
mơ hồ trong vô ngã .
Đời lính chiến
anh từ ly vội vã ,
Vợ, con thơ
đành nỡ dứt tình ngang .
Nợ núi sông
anh trả còn dở dang,
Tình chiến hữu
chôn vùi trong nấm mộ !
Ôm trong tay
tấm thẻ bài hoen ố ,
Như hình hài
anh lúc mặn gối chăn.
Một nửa đời
em còn lại băn khoăn ,
Trong thương
nhớ của tình chồng nghĩa vợ.
Anh ra đi,
ngàn đời để niềm nhớ ,
Tấm thẻ bài
còn lại dấu tích anh.
Mong ngày nao
giặc sẽ nát tan tành,
Cho khỏi tủi
vong linh người quá cố.
Thu Tâm
4-14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét