NGƯỜI XƯA NƠI ĐÂU
Vừa
hừng Đông, chớm sương tan
Có
hai kẻ lén tay đan thẹn thùng
Chỉ
là những chuyến đi cùng
Chiếc
xe đạp cũ giăng chùng mộng mơ
Tuổi
học trò tự ban sơ
Tha
hồ bay lượn vần thơ diễm tình
Núp
trong đôi áo trắng tinh
Ươm
lời ước hẹn ta mình mai sau.
Đèo
em cũng đã bấy lâu
Mỗi
con đường lại một câu hẹn thề
Sớm
khuya dẫn lối đi về
Dấu
chân in rõ mệnh đề tình yêu
Hạt
nghiêng hạt ngả đổ xiêu
Tình
nào không trải bao nhiêu mưa dầm
Từng
trang giấy đã thì thầm
Giận
hờn nhung nhớ, gieo mầm lứa đôi
Tình
như càng đậm sâu rồi
Ngày
qua quấn quýt tô bồi mối duyên
Cũng
thì tình đẹp khó quên
Nhà
ai song Hỷ, nhà bên nghẹn ngào!
Lắng
nghe lá gió thì thào
Hỏi
sao nỡ giấu tình vào trong mây
Chiếc
xe đạp vẫn còn đây
Từ
bao giờ chỉ chở đầy hoàng hôn
Mưa
chiều lại trút từng cơn
Đường
về sao bỗng xa hơn bao giờ
Bóng
xưa giờ đã mịt mờ
Người
năm ấy đã hững hờ xa bay
Bàn
tay tuột mất bàn tay
In
trong đáy nước bóng lay lắt buồn
Lạnh
sao lạnh buốt trong hồn
Siết
vòng tay trống dạ cuồn cuộn đau...
Nhã
Giang Thu Tâm