Em vẫn nhớ về khung trời tuổi dại
Bao mùa Xuân tươi thắm những sắc hoa
Từng tháng năm rộn rã tiếng vui ca
Đàn lên tiếng cho tình nhân quên lối
Em vẫn nhớ Xuân nào ai đắm đuói
Làn môi tươi e thẹn nét dịu hiền
Nắng bâng khuâng che dáng nhỏ em nghiêng
Để năm tháng đưa hồn anh đi lạc
Xuân nơi đây ngậm ngùi trong tiếng nhạc
Chợt xót miền đất Mẹ lắm tang thương
Từng ấy năm còn quằn quại thê lương
Mây vẩn đục mệt nhoài câu tan tác
Em hằng mong một bình minh đổi khác
Dân tộc mình thoát khỏi những vòng gai
Và Quê Hương lại sáng ánh ban mai
Sầu viễn xứ thôi vướng hồn cô lữ
Có đôi khi chợt nhớ về quê cũ
Vẳng đâu đây câu hát của chúng mình
Em đã đem bài thơ kể chuyện tình
Tô thêm mực để pha màu sương tỏa
Em muốn mơ một đường chiều bóng ngả
Nắng hanh vàng điểm áo lụa thướt tha
Chốn thanh bình tìm lại sẽ không xa
Xuân đất nước, ôi rộn ràng mơ ước...
Nhã Giang Thu Tâm