Cúi mặt rưng rưng rứt bỏ cành ,
Lá vàng ngơ ngẩn giữa trời xanh.
Lang thang góc núi cùng mây xám,
Thơ thẩn bên đồi với nắng hanh.
Lá đến vương tình chân lữ khách,
Lá đi quyến luyến bước cô hành.
Hồn Thu đứng lại ngoài song cửa,
Chiếc lá Thu phai rụng dưới mành….
Thu Tâm.
Hoài Thu
(Họa nguyên vận bài “Chiếc lá thu Phai”
của Thu T.. )
Thu vàng gió cuốn, lá lìa cành
Mỗi độ xuân về, thảm cỏ xanh
Khói biếc lững lờ mây tím gợn
Sương pha quạnh quẽ nắng vàng hanh
Nhớ thương, vọng nguyệt tầm vạn nẻo
Lưu luyến - hoài thu bước độc hành …
Thu hởi ! phương nào soi lẻ bóng ?
Anh gôm nhặt hết lá trên mành …
Nguyên Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét