Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

ANH VÀ NIỀM NHỚ




Chiều đem từng áng mây êm,
Lướt trôi như thảm tóc em bềnh bồng.
Tóc tơ ướp đậm hương nồng,
Gởi theo làn gió đến vùng xa xôi.
Từ ngày hai đứa chia phôi
Anh thân tù ngục, em thôi nụ cười.
Nhớ thương nào viết thành lời,
Bao mùa thay lá vẫn hời hợt qua.
Tháng năm lại, tháng năm xa,
Anh thăm thẳm bóng, em hoa rũ sầu.
Gục đầu với nỗi thương sâu,
Đèn hiu hắt ngọn tím mầu mắt đêm .
Lá khuya rơi nhẹ bên thềm,
Tiếng chim lẻ bạn kêu thêm não lòng !
Ngưu Lan Chức Nữ đợi mong,
Nhịp cầu ô thước, tình hồng nối dây.
Hỏi Trời , với chín tầng mây,
Rào chông, gai nhọn ai xây ngăn mình ?
Giam anh núi thẳm đầu gềnh,
Đớn đau cùm xiết, tội tình phải mang.
Tìm anh tận chốn rừng hoang,
Hai mươi phút gặp ,thương càng thương thêm...
Nghẹn ngào nhói buốt buồng tim,
Hoàng hôn nghiêng bóng cho đêm nhạt nhòa.
Bóng anh đã khuất dần xa,
Áo còn vẫy gọi đôi tà xác xơ !
Em còn mê mải giấc mơ ,
Giật mình chợt nhớ, vẫn chưa lời nào ...
Chỉ toàn nước mắt đổi trao !
Hồn như băng gía, xác nào mượn vay.
Nhớ anh , nh
ớ qúa chiều nay,
Nghìn trùng xa cách, từ đây thôi đành !!!

Thu Tâm



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét